Lục Sơ Linh hào phóng đi đến trước xe ngựa, rất có lễ phép mà hành lễ với hướng của Tống Thanh Từ nơi thùng xe rồi nói: “Tống công tử, thời gian ta tới đây ở lại không nhiều lắm, rất muốn cùng Phong đại ca luận bàn kiếm pháp. Không biết Tống công tử có thể cho ta cùng đi với Phong đại ca, đến trong phủ của ngài thăm hỏi được không?”
Bên trong xe nhất thời không có động tĩnh gì, không bao lâu sau, Triệu Lăng mới thò đầu ra từ bên trong, chuyển lời với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Công tử nói, xem ý của Diệp cô nương.”
Khuôn mặt của Lục Sơ Linh hơi lộ vẻ ngượng nghịu, lại nhìn về phía Diệp Xu. Muốn nàng mở miệng với ai cũng được hết, nhưng nếu với Diệp Xu, nàng có hơi làm không được. Nữ nhân này lúc trước đã làm những điều tồi tệ như vậy với nàng, cho dù như thế nào nàng cũng không tha thứ được.
Lục Sơ Linh vẫn luôn không rõ, vì sao Tống thư sinh có vẻ thấu hiểu lý lẽ, và Phong đại ca mà nàng ta đã cực kì sùng bái từ nhỏ, đều tự nguyện có liên quan với ả yêu nữ này, thậm chí không ngại đi theo ả ra ngoài suốt một đường. Có phải bọn họ đều đã bị ả yêu nữ này mê hoặc rồi không?
Phong Lễ Hòa thấy Lục Sơ Linh thân là một thiên kim của chưởng môn phái Hoa Sơn, có thể sống thu mình lại một chút, chủ động xin lỗi như thế, đúng là không dễ. Lại suy xét nha đầu này là tới thỉnh giáo kiếm pháp với hắn ta, sao hắn ta có thể cứ như vậy đuổi đi một hậu bối thành tâm thỉnh giáo như thế chứ.
Phong Lễ Hòa bèn mỉm cười tỏ vẻ thương lượng với Diệp Xu, thỉnh nàng cân nhắc việc đồng ý xem.
“Thật ra cá nhân ta không có ý kiến gì, nhưng đó là nhà của Tống công tử. Mấy người các ngươi đừng có ăn nói lung tung giống như vừa rồi nữa, đừng mạo phạm mọi người trong nhà Tống công tử là được. Nhà hắn là nhà cao cửa rộng, nên nhất định phải tuân theo quy củ.”
Diệp Xu thay đổi ý định, An Ninh hầu phủ mà nay thuộc quyền thống trị của đại ma đầu, những người ở nơi đó tất nhiên đều nghe lệnh của đại ma đầu. Có thêm mấy người ngoài đi vào náo nhiệt một chút cũng không tồi, nàng cũng muốn nhìn xem màn kịch giả tạo của An Ninh hầu phủ này có thể diễn ra những trò đa dạng gì.
Diệp Xu nói một phen vô cùng cân nhắc cho mọi chuyện, khiêm tốn không phô trương. So sánh một chút, Lục Sơ Linh bên này trông có vẻ tính toán chi li. Trong lòng Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa tức giận đến không chịu nổi, thực sự cảm thấy không đáng giá vì cô nương nhà mình chịu ủy khuất như vậy.
“Ha ha ha, vậy thì ta phải là người cẩn thận đầu tiên, trong giang hồ ta đã quen thô lỗ, nhất định là ngang ngược nhất.” Phong Lễ Hòa tự cười nói giỡn, hòa hoãn hiện trường, sau đó hắn bèn cười bảo ba người Lục Sơ Linh nhanh chóng đuổi theo.
Lục Sơ Linh nhìn Diệp Xu một cái, nhưng vẫn mở miệng, khách sáo nói một tiếng cảm ơn với nàng.
Thật ra Diệp Xu rất bội phục sức chịu đựng và thấu hiểu lý lẽ nữ chủ, nàng khẽ gật đầu một cách khen ngợi với Lục Sơ Linh. Nhưng hành động này ở trong mắt Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa, chính là sự khiêu khích một cách đắc ý.
Khi đoàn người đến trước cửa An Ninh hầu phủ, đám người Lục Sơ Linh, Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa khiếp sợ ngẩn ngơ. Tuy rằng bọn họ cũng đều biết, dựa theo trang phục và khí chất của Tống thư sinh, hắn nhất định không phải xuất thân từ gia đình bình dân, nhưng cũng không ai nghĩ đến chuyện thế mà hắn lại là công tử nhà quyền quý.
An Liên Hoa và Thích Vấn Điệp liếc nhìn lẫn nhau một cái, vô cùng hối hận chuyện trước đó các nàng đã chống đối Tống Thanh Từ. Trước khi đi, chưởng môn đã sớm nói với các nàng, nhất định không thể trêu chọc quan phủ. Tống công tử này là người của gia đình quyền quý, tất nhiên cũng coi như người thuộc quan phủ, hơn nữa vẫn là một nhân vật lớn.