Tuy trong lòng Lục Sơ Linh cực kì ngạc nhiên cảm thán, nhưng trên khuôn mặt vẫn cứ duy trì dáng vẻ đoan chính, nàng ta dịu dàng nói: “Thật không ngờ nhà của Tống công tử lại ở hầu phủ.”
Phong Lễ Hòa vuốt ve cằm, đánh giá cánh cửa của An Ninh hầu phủ này, nhịn không được khen ngợi phong cách: “Thế mà ta lại quen biết được một nhân vật khó lường thế này. Khó trách vừa rồi Diệp cô nương nói muốn chúng ta đi vào phải cư xử đàng hoàng một chút, quy củ của hầu môn này còn không phải rất lớn sao!”
Phong Lễ Hòa vừa dứt lời, cửa bên hông mở ra, một đầu người thò ra từ bên trong, ngay sau đó cánh cửa mở rộng ra, gã sai vặt hét lớn chạy vào trong viện thông báo.
Tống Thanh Từ bèn mời mọi người vào phủ.
Đám người Phong Lễ Hòa và Lục Sơ Linh đều tự nhiên cảm thấy sợ hãi, lập tức khách sáo mà theo vào.
Diệp Xu thì đi ở cuối cùng, thật ra nàng có hơi buồn bực, lần này sao lại mở cửa hông, rõ ràng lần trước khi Tống Thanh Từ mang nàng tới thì đã đi cửa chính mà. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy thân phận này của chính mình đi cửa chính là không thích hợp, nhưng hai lần trước sau không giống nhau, sẽ luôn làm lòng người không tránh được có chênh lệch.
Sau khi Diệp Xu đi theo mọi người vào phủ, Tống Thanh Từ lập tức ra lệnh cho quản gia sắp xếp cho mọi người. Lần này thật sự không có đám người Tống mẫu nhiệt tình nghênh đón, đây lại là một chỗ “chênh lệch”.
Diệp Xu vẫn được sắp xếp nghỉ ngơi ở Chiết Mai Hiên. Cảnh đẹp ở đây vẫn như cũ, Diệp Xu đi vào thì tâm trạng đã tốt lên, dựa vào cửa sổ ngồi xuống uống trà, nghỉ ngơi trước trong chốc lát.
Sau đó không lâu, Tống Thanh Từ tới.
Hắn vào rồi thì đi thẳng đến trước mặt Diệp Xu, rồi dùng con ngươi sâu không thấy đáy của mình nhìn chằm chằm vào nàng.
Diệp Xu bị ánh mắt này của Tống Thanh Từ làm cho bắt đầu phản xạ có điều kiện theo bản năng, nàng cảm thấy Tống Thanh Từ muốn ôm một cái, nhưng mà nàng lại không muốn ôm một cái. Đây đang là mùa hè, đi đường cả một ngày, trên người khó tránh khỏi ra mồ hôi, ôm nhau thì quá không thoải mái. Cho nên Diệp Xu bèn thử kéo tay Tống Thanh Từ một chút, hiển nhiên Tống Thanh Từ cũng không vừa lòng, vẫn dùng ánh mắt như thế nhìn nàng.
“Ta ướt.”
Ánh mắt của Tống Thanh Từ cứng lại, lập tức càng sâu nặng thêm một chút.
“Đừng hiểu lầm, ta nói là trên người ta ướt, ý là đi đường ra mồ hôi, ướt nhẹp ấy.” Lời nói ban nãy vừa ra khỏi miệng thì Diệp Xu đã ý thức được không đúng chỗ nào, vội vàng sửa lại với Tống Thanh Từ. Sau đó dưới ánh mắt kì lạ nhìn nàng chăm chú của Tống Thanh Từ, Diệp Xu bỗng nhiên cảm thấy mặt của mình quả thực không biết tựa vào đâu, bèn ủ rũ vùi đầu vào trong lồng ngực của Tống Thanh Từ.
Nàng nên nhận mệnh sớm một chút, sao phải làm điều thừa như giãy giụa, ngược lại càng mất mặt.
Diệp Xu ngửa mặt lên trời thét dài ở trong lòng, nàng thật sự muốn biết, vì sao mỗi lần ở trước mặt đại ma đầu nàng đều phải khó xử như vậy.
“Nhớ ta không?” Tống Thanh Từ đỡ eo của Diệp Xu, hơi hơi nghiêng đầu, áp mặt vào má phải của Diệp Xu, giọng nói trầm thấp đang vờn quanh ở bên tai nàng, hơi thở nhẹ nhàng phả vào vành tai Diệp Xu, làm người ta cảm thấy hơi ngứa.
Trong lòng Diệp Xu nghẹn ngào không nói nên lời, có phải đại ma đầu mất trí nhớ không vậy? Hắn rốt cuộc đang muốn làm trò gì? Cả ngày bọn họ đều ở bên nhau, lúc vừa mới vào phủ còn đã gặp mặt lẫn nhau. Này thì có gì mà nhớ? Nhớ cái gì? Nhớ cái rắm ấy!
“Nhớ.” Diệp Xu mềm mại trả lời xong, hung hăng mà xem thường chính mình trong lòng một phen.
Nàng cũng có bệnh, bằng không thì sao lại có thể cùng một người có bệnh khác ở đây chơi một trò bệnh hoạn vậy chứ.
“Ngươi thì sao?” Diệp Xu cảm thấy chính mình cần phải phối hợp mà hỏi lại một câu.