Diệp Xu cũng bèn nhìn lại Tống Thanh Từ như thế. Nàng hiểu rõ đây là thử, nếu lúc này bối rồi, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
Đôi mắt của Tống Thanh Từ giật mình, hắn dùng tay vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Diệp Xu ngồi lại đây.
Diệp Xu lập tức ngoan ngoãn đi qua, ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Từ. Ngay sau đó nàng bèn nắm lấy cánh tay của Tống Thanh Từ, ngửa đầu nhìn hắn.
Góc nghiêng của nam nhân này tuấn tú đến cực điểm, quá không chê vào đâu được.
“Những lời ngươi nói trong đêm đó thực sự làm tổn thương người khác.” Tống Thanh Từ không nhìn Diệp Xu, mắt hướng về phía trước, trong ánh mắt có ánh sáng nhạt lập loè, có vẻ hắn dường như thật sự bị những lời đó làm tổn thương rồi.
“Ta đã nói cái gì?” Diệp Xu lập tức hỏi.
Tống Thanh Từ rũ mắt xuống, ngược lại nhìn Diệp Xu: “Ngươi nói ngươi hoàn toàn không thích ta, đều là giả vờ, ngươi cảm thấy ta đi theo bên cạnh ngươi rất phiền toái, thả ta đi càng xa thì càng tốt.”
Diệp Xu lo lắng nuốt một ngụm nước miếng, Tung Xuân Tán tuyệt đối là thuốc nói thật, không thể nghi ngờ gì nữa.
“Còn gì nữa?” Diệp Xu mới vừa hỏi xong, ánh mắt của nghi ngờ Tống Thanh Từ lập tức liếc lại đây, Diệp Xu giải thích bổ sung: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ là muốn biết rốt cuộc ta đã nói bao nhiêu lời tổn thương công tử, ta đều sẽ nhớ kỹ từng câu, bồi đắp cho công tử từng lời. Ta nói mấy câu thì sẽ tát chính mình mấy cái!”
Tống Thanh Từ bị lời của Diệp Xu bỗng nhiên chọc cười: “Nói những lời này còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn tổn thương ta nhiều hơn?”
“Rất xin lỗi mà, ta thật sự không phải cố ý.” Diệp Xu ôm chặt cánh tay Tống Thanh Từ làm nũng: “Ta cảm thấy ta có thể nói ra những lời này cũng là có nguyên nhân, nhất định là bởi vì trong lòng ta chôn giấu oán niệm quá sâu, mới có thể thừa dịp hôn mê mà trút ra hết.”
Luôn phải tìm một lý do có vẻ đáng tin cậy để giải thích, nếu không thì quá không thể tin được.
“Oán niệm quá sâu?” Tống Thanh Từ nhìn kỹ Diệp Xu.
“Ừm, ta thích công tử rất lâu, công tử có lẽ cũng không biết. Từ khi ta thấy công tử lần đầu tiên, ta đã bắt đầu có hơi rung động. Vào đêm mới gặp công tử đó, công tử đẩy cửa từ từ bước ra từ trong phòng, đã lập tức làm hớp hồn ta, tim ta suýt chút nữa đã quên đập, chỉ cảm thấy công tử thật sự rất đẹp, từ đầu đến chân giống như đều sáng lên vậy.
Đối với ta mà nói, công tử tựa như ánh trăng sáng trên bầu trời, lạnh lùng, sáng ngời, quá cao không thể với tới. Công tử đi tới chỗ ta dưới ánh trăng, cứ như một người trong mộng, rất không chân thật.
Điều khổ sở nhất trong nhân gian chính là đơn phương tương tư, ta vì công tử mà trằn trọc hàng đêm, thích đến mức khổ sở, công tử hoàn toàn không biết. Ta thử ra hiệu với công tử rất nhiều lần, công tử đều lạnh nhạt mà chưa đáp lại ta, thời gian qua lâu thế, lòng ta làm sao có thể không có oán niệm?”
Diệp Xu dứt lời, bèn nặng nề mà than thở cả đời, mặt ủ mày ê, trong mắt tràn đầy buồn bã.
Nàng đã sắp dùng hết tất cả những lời âu yếm mà mình học được suốt đời, xin đại ma đầu nhất định phải chịu thua!
Biểu cảm của Tống Thanh Từ đã dịu dàng hơn rất nhiều so với trước đó, một tay hắn nắm lấy cổ tay Diệp Xu, cúi đầu nghiêm túc nhìn nàng.
“Ra hiệu rất nhiều lần?” Tống Thanh Từ xác nhận lại.
“Đúng rồi, mỗi một lần nấu cơm cho công tử ta đều dùng hết tâm tư, muốn biểu hiện tốt một chút. Nhìn xem, công tử quả nhiên không cảm nhận được tấm lòng của ta.” Diệp Xu cúi đầu một nửa, cố ý cắn môi dưới, cho ra một dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa tủi thân của chính mình.
Tống Thanh Từ thấy dáng vẻ này của Diệp Xu, hắn nhẹ nhàng cười rộ lên.
Nụ cười khẽ lúc này đây là một nụ cười thuần túy, có sự vui vẻ, không dọa người.