Diệp Xu cảm thấy eo mình đột nhiên bị một cánh tay vòng qua, ôm chặt. Diệp Xu bèn từ từ dựa vào trong lòng ngực Tống Thanh Từ, giờ phút này nàng cũng không dám nghĩ gì nhiều, đạo đức lễ nghĩa liêm sỉ tất cả đều vứt lên trên chín tầng mây, tính mạng là quan trọng nhất.
“Là ta không tốt, trách lầm ngươi.”
Thế mà đại ma đầu lại nhận sai!
Diệp Xu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cảm giác chính mình rốt cuộc đã có thể “nước chảy đá mòn”.
“Nếu thích đến mức khổ sở như vậy,” Giọng nói của Tống Thanh Từ càng thêm dịu dàng hơn một chút, “Vì sao không nói sớm?”
Diệp Xu: “Ta sợ bị cự tuyệt, sợ rằng ngay cả bằng hữu của công tử cũng không thể làm.”
Ta sợ ngươi giết chết ta!
“Ngốc.” Ngón tay thon dài của Tống Thanh Từ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Diệp Xu, sau đó gật đầu, khẽ hôn một cái ở trên trán Diệp Xu.
Diệp Xu ngơ ngẩn, trái tim lỡ mất nửa nhịp, khi lại ngửa đầu nhìn Tống Thanh Từ, nàng thấy một nụ cười cực kỳ dịu dàng đẹp đẽ ở khóe miệng hắn. Diệp Xu lại một lần bị dáng vẻ tươi cười đẹp đẽ này của đại ma đầu làm cho thất thần.
Tống Thanh Từ rất vừa lòng với phản ứng như vậy của Diệp Xu, càng ôm nàng chặt hơn.
“Tống mỗ nhất định không phụ thâm tình của cô nương.”
Tình hình đã đi theo một hướng không thể diễn tả, lao nhanh đến càng ngày càng xa.
Nhìn tư thế này của đại ma đầu, thật sự giống như rất thích nàng? Dường như có hơi cưng chiều.
Nhưng tình càng sâu, thì càng không chịu nổi sự phản bội.
Vậy sau này, trời ạ, nàng còn có sau này sao?
Một cảm giác mê mang như sương mù đọng lại ở trong lòng Diệp Xu, xua mấy cũng không tiêu tan.
“Vừa rồi ta thấy khi công tử chất vấn ta, hình như rất tức giận. Bỗng nhiên rất tò mò, nếu ta nói cho công tử rằng ta thật sự không thích công tử, tất cả đều là lừa gạt công tử, vậy công tử sẽ giáo huấn ta như thế nào?” Diệp Xu tỏ vẻ nói giỡn mà dò hỏi Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ nghiêm túc liếc nhìn Diệp Xu một cái, rồi chuyển mắt nhìn lướt qua Chiết Mai Hiên: “Không phải ngươi rất thích nơi này, cảm thấy nơi này đẹp sao?”
“Ừm.” Diệp Xu thừa nhận.
“Vậy thì nhốt ngươi ở đây cả đời, bên cạnh ta.”
Thế mà khi Diệp Xu nghe đáp án, nàng lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng dự đoán kết quả là chết, cho nên bất kì kết quả gì không chết, đối với nàng mà nói đều là kết quả tốt.
Xong rồi xong rồi, tên biến thái này muốn giam cầm nàng, thế mà nàng lại thở phào nhẹ nhõm? Có phải nàng đã bị đại ma đầu bắt làm nô lệ rồi không.
Hội chứng Stockholm, nhất định là nàng bị bệnh này, cần phải chữa trị!
“Ta không muốn bị người khác giam cầm, nhưng nếu là bị công tử giam cầm cả đời, ta đồng ý!” Diệp Xu khẽ chớp đôi mắt hạnh nhân sáng ngời của mình, cười ngọt ngào với Tống Thanh Từ một chút, sau đó nghịch ngợm mà nói ra lời này.
Dù sao đều đã đến bước này, cứ nói lời âu yếm đến chết đi.
Ý cười trên mặt Tống Thanh Từ đã không thể tan được, vẫn luôn rất dịu dàng mà nhìn chăm chú vào Diệp Xu.
“Công tử có lẽ đói bụng rồi, ta đi nấu cơm cho công tử.”
Diệp Xu thử thoát ra khỏi lồng ngực của Tống Thanh Từ. Nàng cực kì muốn được đi chỗ khác hít thở một hơi, hiện tại khắp nơi trong phòng này đều toả ra hơi thở ngọt ngào đáng chết, nàng thật sự muốn tìm chút mùi khói dầu nồng nặc để ngửi.
“Không vội.” Tống Thanh Từ nắm lấy tay của Diệp Xu: “Có việc cần thảo luận.”
“Chuyện gì?” Diệp Xu cảm thấy có thể là chuyện đứng đắn, bèn nghiêm túc mà nhìn Tống Thanh Từ.
“Ngươi vẫn luôn gọi ta là công tử, có hơi xa lạ một chút.”
“Đúng rồi.” Diệp Xu phối hợp gật đầu: “Vậy sau này ta sẽ gọi công tử là Tống đại ca được không?”
“Ngươi xưng hô với Phong Lễ Hòa là đại ca còn có thể sớm hơn ta.”
Thế mà Tống Thanh Từ còn so đo việc này.
Diệp Xu suy nghĩ một chút: “Thanh Từ ca ca?”
Xưng hô thật buồn nôn, trái tim của lão nương có hơi không chịu nổi!