“Bỏ hai chữ sau đi.” Câu trả lời của Tống Thanh Từ lần này thật ra hết sức phù hợp với ý muốn Diệp Xu.
Nhưng khi nàng thật sự nói ra xưng hô này dưới ánh nhìn chăm chú của Tống Thanh Từ, Diệp Xu lại cảm thấy xưng hô này còn thẹn thùng hơn, còn không bằng Thanh Từ ca ca.
“Thanh Từ, ta thích ngươi.”
“Thanh Từ, ta thích ngươi.”
“Thanh Từ, ta thích ngươi.”
Đáp lại yêu cầu biến thái của đại ma đầu đưa ra rằng muốn làm quen với kiểu xưng hô mới, Diệp Xu đã cắn lỗ tai của Tống Thanh Từ rồi liên tục nói những lời này ba lần.
Ba lần, suốt ba lần! Ôi trời ơi, thể diện của nàng, mẹ kiếp, bị chó ăn toàn bộ rồi!
Lúc đôi mắt mỉm cười của Tống Thanh Từ nhìn vào đôi mắt của nàng, trong lòng Diệp Xu bỗng nhiên hoảng hốt.
Những ngày tháng như thế này đến khi nào mới kết thúc đây.
Ông trời phù hộ cho con, để đại ma đầu nhanh nhanh vứt bỏ con đi!
Ông trời phù hộ cho con, để đại ma đầu nhanh nhanh vứt bỏ con đi!
Ông trời phù hộ cho con, để đại ma đầu nhanh nhanh vứt bỏ con đi!
Chuyện quan trọng nói ba lần.
Diệp Xu nằm yên trong lòng ngực của Tống Thanh Từ một lúc rồi chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm.
"Ta kể chuyện cho công tử nghe nhé."
Sau đó Diệp Xu kể Bạch Xà truyện, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, khổng tước bay về phía đông nam cho Tống Thanh Từ nghe.
Tống Thanh Từ: "…"
"Công tử có cảm thấy chúng ta có hơi giống với bọn họ không, đều có hơn kém về thân phận, đều trở ngại về thế tục.
Xuất thân của công tử thì phú quý, nhà cao cửa rộng, trong sạch thanh liêm, tất nhiên người nhà và bằng hữu đều khó có thể tiếp thu nữ tử có xuất thân như ta. Ta có nhiều tiếng xấu, kẻ thù thì vô số, cha ta cũng không hề ý muốn cho hai chúng ta ở bên nhau.
Chúng ta cứ không danh không phận, làm chuyện cả thiên hạ không đồng ý như vậy, làm một đôi uyên ương số khổ, không biết cuối cùng có thể vượt qua ánh mắt của người đời hay không."
Sau khi Diệp Xu “phiền muộn” mà than thở, nàng hỏi Tống Thanh Từ có tình nguyện giống như hai nhân vật trong Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, cùng nàng đi chết không.
"Nàng muốn chết sao?" Tống Thanh Từ lẳng lặng nhìn Diệp Xu, giọng điệu rất bình tĩnh.
Khi Diệp Xu nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Tống Thanh Từ, nàng lập tức lắc đầu: "Ta không muốn chết!"
"Vậy là tốt rồi." Tống Thanh Từ còn lạnh lùng hơn trước.
"Công tử đừng nóng giận, ta chỉ là có hơi đồng cảm thôi, có đôi khi nữ nhân sẽ suy nghĩ miên man, ta không có ý muốn kéo công tử cùng chết." Phản ứng của đại ma đầu khiến Diệp Xu có hơi chột dạ, nàng vội vàng bổ sung thêm một câu giải thích.
"Thế tục không thể ngăn cản chúng ta."
Giọng điệu của Tống Thanh Từ rất bình thường, giống như đang trần thuật “nước không có mùi vị”, không cần dùng giọng điệu gì để nhấn mạnh. Dường như chuyện này đối với hắn chỉ là sự thật hiển nhiên mà thôi.
Diệp Xu sửng sốt.
"Nương luôn luôn yêu thương ta, chắc chắn đồng ý. Tuy cha chê ta vô dụng nhưng từ trước đến nay rất chú trọng việc đền ơn đáp nghĩa. Nếu ta nói nàng đã cứu mạng ta, ta phải cưới nàng để đền ơn thì chắc chắn ông ấy sẽ không nói gì.
Còn về phần cha của nàng, nếu hắn không đồng ý, cứ để cho quan phủ ra công văn làm sáng tỏ hai người không phải là là cha con ruột là được, đến lúc đó lão ta sẽ không còn được làm chủ hôn sự của nàng nữa."
Diệp Xu biết ở hầu phủ này tất cả mọi chuyện đều do Tống Thanh Từ quyết định, nhưng không ngờ trở ngại bên phía Diệp Hổ mà hắn cũng có thể nói một câu bâng quơ là có thể hóa giải được.
Đầu của đại ma đầu này nhanh nhạy quá đấy.
"Chỉ là đám thuộc hạ dưới trướng của cha nàng đó có chút phiền phức, đặc biệt là Bách Hiểu đường." Tống Thanh Từ nói tiếp.
Diệp Xu vội vàng gật đầu đồng ý: "Đúng là như thế, cha ta không phải dạng vừa đâu, ta không muốn công tử vì ta mà đánh cuộc an nguy của toàn bộ An Ninh hầu phủ.