Phong Lễ Hòa cười nhìn theo bóng dáng Diệp Xu biến mất, đút Hoàng Liên Lộ và trong lòng ngực, quay đầu cũng định đi. Đột nhiên hắn ta phát hiện có gì đó không đúng, cảnh giác nhìn thì thấy Lục Sơ Linh đi ra từ cây liễu gần đó.
Phong Lễ Hòa thu nụ cười trên mặt lại, nhăn mày.
“Ta muốn đến tìm Phong đại ca nói chuyện, đúng lúc đến đây, không ngờ thấy các ngươi ——”
Lục Sơ Linh còn chưa nghe lời giải thích, hốc mắt đã đỏ lên.
“Vì sao Phong đại ca lại tin tưởng nàng như vậy? Nàng đã nói sẽ vi phạm lời hứa, tới luận kiếm đại hội của Hoa Sơn chúng ta quấy rối, sao Phong đại ca còn thông cảm cho nàng? Vì sao Phong đại ca luôn nói nàng vô tội, có nỗi khổ riêng, chẳng lẽ ta bị nàng hãm hại thành bộ dạng này không khổ hay sao?
Được, có thể nói ta không có chứng cứ. Nhưng nàng đã từng phạm phải nhiều tội giết người cướp của như vậy, có rất nhiều chứng cứ có thể chứng minh, nếu không thì thanh danh yêu nữ của nàng từ đâu mà đến. Nếu Phong đại ca đồng ý, hiện tại ta có thể lập tức gọi người đi sưu tập chứng cứ, đưa cho Phong đại ca xem!”
Lục Sơ Linh đã nhẫn nhịn rất lâu, hiện giờ bởi vì nghe cuộc đối thoại giữa Phong Lễ Hòa và Lục Sơ Linh mới không thể nhịn được nữa, thổ lộ hết những oán trách trong lòng mình ra.
Phong Lễ Hòa im lặng mà nhìn Lục Sơ Linh thật lâu rồi mới mở miệng: “Phong mỗ kết giao bằng hữu không hỏi quá khứ , chỉ hỏi hiện tại, tùy theo lòng của mình. Đúng hay sai đều do một mình ta chịu. Nếu Lục cô nương không thích, có thể tạm thời cách xa Phong mỗ một chút. Lời này không có ý ghét bỏ Lục cô nương, có lẽ mắt không thấy tâm không phiền sẽ làm Lục cô nương cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
Lục Sơ Linh ý thức được mình có chút bồng bột. Nàng ta đã biết Phong Lễ Hòa kết giao bằng hữu luôn bừa bãi, tùy theo ý mình, không bị người khác ảnh hưởng. Hắn ta đã từng kết giao với tà phái, nhưng những người đó thật sự đều không xấu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ và kính nể Phong Lễ Hòa. Hắn ta tự do tự tại, sống rõ ràng, không câu nệ thế tục, không bảo thủ không chịu thay đổi. Hiện giờ nàng ta lại bởi vì những chuyện đó mà đi chỉ trích Phong Lễ Hòa, hình như hành động này thật sự có hơi quá đáng.
“Phong đại ca, xin lỗi.”
“Vậy ngươi có muốn lấy cái này không?” Phong Lễ Hòa lấy Hoàng Liên Lộ ra. Hắn ta nói cho Lục Sơ Linh, nếu không muốn dùng thì không cần, hắn sẽ trả lại cho Diệp Xu.
Nói đến như vậy rồi, Lục Sơ Linh không muốn xé to mọi chuyện ra nữa, nàng ta lựa chọn tin tưởng Diệp Xu như Phong Lễ Hòa tin tưởng Diệp Xu vậy.
Lục Sơ Linh gật đầu, sau khi nhận lấy Hoàng Liên Lộ thì đi cùng với Phong Lễ Hòa trở về Phúc Tửu Lâu.
Mặt An Liên Hoa mới vừa được Thích Vấn Điệp bôi thuốc lên, không nhịn được mắng những người của hầu phủ. Nàng ta kích động, miệng mở ra một chút đã đau đến mức hít một hơi, mặt như bị dao cắt qua.
“Trời ơi, đau quá. Đưa gương cho ta, ta muốn nhìn mặt của ta một chút.” An Liên Hoa không dám động đậy môi, chỉ có thể nói ở trong miệng, nhưng vẫn vô cùng đau.
Thích Vấn Điệp lập tức đè An Liên Hoa lại, quả quyết không dám cho nàng ta soi gương. Gương mặt này của nàng quả thực là không nỡ nhìn, xanh tím gần như biến thành màu đen, như ở trên mặt đã bị đập nát dưới làn da, huyết mạch không thông, sắp thối rữa.
“Sư tỷ, chúng ta phải nhanh chóng tìm đại phu tốt chữa trị cho nàng ấy đi.”
Thích Vấn Điệp thấy Lục Sơ Linh, lập tức lo lắng mà kiến nghị nói.
Lục Sơ Linh cũng thấy chuyện này rất nghiêm trọng. Nàng ta liếc mắt nhìn Phong Lễ Hòa rồi lấy bình Hoàng Liên Lộ kia ra, cẩn thận bôi lên mặt An Liên Hoa. Khi An Liên Hoa bị Lục Sơ Linh chạm vào mặt, theo bản năng nàng ta định kêu đau, nhưng khi thuốc mỡ lành lạnh bôi lên khuôn mặt nóng rát của nàng ta, thật sự thoải mái hơn rất nhiều.