“Thuốc này tốt thật đấy, vừa bôi lên đã cảm thấy lành lạnh, sau đó đã không đau nữa. Sư tỷ tìm được vị thuốc thần này từ đâu vậy?” An Liên Hoa cảm kích hỏi.
Vốn Lục Sơ Linh có chút hoài nghi hiệu quả của lọ thuốc này, mà khi nghe thấy An Liên Hoa nói thế, nàng ta mới yên lòng. Có lẽ Diệp Xu đúng như lời của Phong đại ca nói, không xấu xa như nàng nghĩ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc trước nàng sai người làm việc bỉ ổi kia với nàng ta, Lục Sơ Linh không thể không uất hận, thậm chí hoài nghi Diệp Xu đối xử tốt như thế này là đang tính kế gì đó.
“Đừng đi tìm đại phu, chỉ cần bôi thuốc này hai ngày là sẽ tự khỏi thôi. Nếu nói chuyện khó chịu thì đừng nói nữa, đợi vết thương lành rồi hẵng nói.” Lục Sơ Linh sợ nói thẳng ra lọ thuốc này do Diệp Xu tặng, với tính cách của An Liên Hoa sẽ không cần nên lừa gạt nàng ta trước, dù sao vốn dĩ đây cũng là ý của Diệp Xu.
…
Diệp Xu muốn đi hỏi Tống Thanh Từ xin đầu bếp Lưu Phương, nửa đường lại gặp Triệu Lăng nên nói ý đồ của mình ra cho Triệu Lăng nghe.
“Công tử đang nghỉ ngơi, nhưng nếu Diệp cô nương chỉ muốn một đầu bếp cũng không sao, chút nữa ta sẽ đi nói với quản gia một tiếng là được.”
“Không cần thông báo cho công tử nhà ngươi à?” Diệp Xu khó hiểu hỏi.
“Nếu Diệp cô nương đã muốn thì đương nhiên công tử nhà ta sẽ đồng ý việc nhỏ này.”
Sau khi Triệu Lăng xụ mặt nói xong câu đó thì hắn ta gật đầu với Diệp Xu, tiếp tục làm việc của mình.
Câu nói này vừa hào phóng lại có khí phách.
Tròng mắt của Diệp Xu xoay hai vòng rồi mới định thần được lại, vội vàng đi về tìm Trang Phi.
Vốn dĩ Diệp Xu chỉ định tìm cửa hàng ở Dương Châu xem có nơi nào thích hợp thì đặt mua một cái, chuyện khác thì cứ từ từ, không cần vội. Phải đợi đến khi tìm được người phù hợp mới có thể sắp xếp được. Ai ngờ hiện giờ có người phù hợp, chỉ cần không so đo giá cả, mua cửa hàng chắc sẽ dễ hơn tìm người nhiều. Có lẽ có thể bắt đầu bắt tay vào việc mở cửa hàng rồi.
Nếu làm nhanh một chút không chừng trước khi đi còn có thể thấy cửa hàng khai trương.
Diệp Xu gọi Trang Phi, khiêng bánh gạo lứt ngũ cốc lên, lập tức đi lên đường bày quán, thăm dò thị trường trước.
Bởi vì trước đây nàng đã từng đi dạo Dương Châu thành nên Diệp Xu rất coi trọng phố Bình An mà người võ lâm thường lui tới. Khách điếm, tửu lầu, vũ khí cửa hàng ở nơi này đều đầy đủ hết, có rất nhiều người võ lâm đi lại trên phố. Lý do nàng chọn nơi này là bởi vì nàng giá của bánh gạo lứt ngũ cốc nàng bán cũng không rẻ, đa số người võ lâm ra tay rất hào phóng, mua sắm nhiều thứ, cho nên bán ở chỗ này sẽ đắt hàng hơn.
Diệp Xu bày quán ở đầu phố Bình An, để ván tre lên trên giá gỗ, trải vải bố trắng tinh sạch sẽ lên. Nàng còn chuẩn bị thớt và cái đĩa nhỏ, trên đĩa bày những miếng bánh gạo lứt ngũ cốc nhỏ để ăn thử.
Sợ bị người quen hoặc kẻ thù nhận ra, Diệp Xu bịt kín khăn che mặt ngồi ở đằng sau sạp. Trang Phi thì bị nàng sai đi tuần phố, nhìn xem trên phố này có cửa hàng nhà ai định bán không.
Không ai không thích đồ ngọt. Hình thức của bánh gạo lứt ngũ cốc vừa kỳ quái, lại để một khối bánh to như vậy ở đó nên nhanh chóng hấp dẫn được sự chú ý của đám trẻ con.
Đám trẻ con muốn lại gần xem, người lớn dắt con mình đương nhiên cũng muốn lại đây nhìn, một khi sạp bị nhiều người vây quanh thì sẽ xuất hiện hiệu ứng đám đông, càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại quán.
Diệp Xu chia mấy miếng bánh gạo lứt ngũ cốc nhỏ cho bọn trẻ ăn, trẻ con đều vui mừng không thôi, kêu cha mẹ mình mua. Mọi người bắt đầu hỏi Diệp Xu bán thế nào.
Diệp Xu giới thiệu nguyên liệu trong bánh trước: “Táo bổ khí, hạch nhân bổ não, nho khô bổ huyết bổ tim…