Tuy bánh gạo lứt ngũ cốc chỉ được một miếng nhỏ nhưng lại có rất nhiều nguyên liệu, thơm ngọt ăn ngon, dễ dàng chắc bụng. Có thể ăn khi nhàn hạ nghỉ ngơi, cũng có thể coi như lương khô mà ăn khi đi đường. Vô cùng phù hợp với các vị trong võ lâm giang hồ, ăn hai miếng này có thể no cả ngày.
Trước khi quyết chiến luận võ, sao có thể để bụng đói được? Chẳng phải ảnh hưởng tới sự phát huy của công lực hay sao? Khi không tiện gặm màn thầu hay không có nhiều thời gian, ném một miếng bánh gạo lứt ngũ cốc nhỏ này vào trong miệng, lập tức có thể hết đói khát, tràn đầy sức mạnh, đánh bại đối thủ!”
Người võ lâm đi qua nghe thấy lời nói của Diệp Xu, nghe nói một miếng nhỏ này đã có thể no bụng, lúc đánh nhau cũng có sức hơn nên đều thò lại xem thử. Bởi vì có đôi khi bọn họ đột nhiên đánh nhau sẽ vì bụng đói mà không thể sử dụng hết sức lực của mình.
Người bán hàng rong suốt con phố đều thét to đồ mình bán tốt, nhưng không nói cụ thể là tốt ở chỗ nào. Có thể nói tất cả nguyên liệu trong điểm tâm ra, hơn nữa giới thiệu hết tác dụng của từng loại nguyên liệu như vậy là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Hơn nữa người bán hàng rong này còn hào phóng, còn cho bọn họ ăn thử nữa.
Loại ăn thử này khác hoàn toàn so với những loại ăn thử khác, ai cũng nhìn ra điểm tâm tên là bánh gạo lứt ngũ cốc này dùng rất nhiều đường, đường là thứ có giá rất cao, từ trước đến nay chỉ có những nhà phú quý mới có thể ăn, nhà người thường đến ngày tết cũng chưa chắc có thể ăn một miếng.
Đồ đắt như vậy mà lại dám hào phóng lấy ra cho bọn họ ăn thử thì cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy.
Chắc chắn thứ này ăn rất ngon mới có thể hấp dẫn được nhiều người đến mua như vậy, nếu không ai dám chơi lớn như vậy, dám tặng không như thế này?
Trên thực tế, sau khi mọi người ăn bánh gạo lứt ngũ cốc đều cảm thấy lời nàng nói không giả, điểm tâm này thật sự ngon, gồm nhiều loại quả, ngũ cốc, lại vô cùng giòn ngọt, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Bọn nhỏ gào khóc ầm ĩ muốn mua, người lớn cũng thấy ngon.
Chỉ là giá cả này khiến người ta hơi đắn đo. Ba lượng bạc một cân, quá đắt.
Bởi vì lúc trước Diệp Xu đã cẩn thận giới thiệu những nguyên liệu trong bánh nên mọi người cảm khái giá cả đắt nhưng cũng thật sự xác định bánh này bán như thế là đúng giá rồi.
“Lấy một miếng cho con của ta nếm thử đi.” Một phụ nhân dắt một đứa trẻ tám tuổi nói.
Đầu nàng ta đội vàng bạc, người mặc gấm vóc, nhìn đã biết là nhà có của cải.
“Miếng to hay nhỏ?” Diệp Xu hỏi.
“Cắt từ bên này là được.” Phụ nhân dùng tay ước lượng độ rộng, ghét bỏ Diệp Xu nói nhiều. Bảo cắt một miếng thì cứ cắt một miếng đi, làm như là nàng ta không mua nổi vậy.
“Nếu cắt như thế thì chắc phải năm cân, ít nhất là mười lăm lượng bạc đấy.” Diệp Xu lại xác nhận lần nữa nói.
Phụ nhân kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Xu: “Ngươi đùa ta à? Chỉ một miếng bé tí như thế mà năm cân á?”
“Không lừa già dối trẻ, cân này của ta chuẩn lắm. Nếu ngài không tin, có thể đi xung quanh cân thử, chỉ cần cân không sai thì chắc chắn số cân sẽ như ta nói.” Diệp Xu chỉ vào cái bánh gạo lứt ngũ cốc bảo bối trước mặt nàng: “Cả miếng bánh gạo lứt ngũ cốc trước mặt ta này phải gần hai trăm cân đấy.”
“Cái gì? Hai trăm cân?” Mọi người vây xem xung quanh đều kinh ngạc cảm thán. Một khối điểm tâm này nhìn to như thế nhưng nói có hai trăm cân mọi người đều không thể tin được.
“Ta cũng muốn xem thử, nếu đủ năm cân, ta sẽ mua luôn. Nếu không đủ, lão nương không mua nữa. Cứ cắt như thế đi!” Ngay sau đó phụ nhân vỗ đầu của con trai mình: “Hôm nay mẹ cho con ăn đồ ngọt đến phát ngán luôn!”