Diệp Xu ôm bạc vui vẻ thoải mái mà trở về, phát hiện trước quầy hàng của mình có một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại.
Tống Thanh Từ đang được Triệu Lăng nâng xuống xe ngựa.
Diệp Xu cười đang muốn cười vẫy tay chào đón hắn, nhưng nàng thấy Tống Thanh Từ bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng.
“Cẩn thận phía sau.” Tiếng nói vội vàng nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Xu cũng cảm giác được phía sau có cái gì không hợp lý lắm. Nàng lập tức nhanh nhẹn nghiêng người, tránh khỏi đám tên bắn lén phía sau.
“Đi mau!” Cách đó không xa có một người nam tử tay cầm nỏ, ngồi trên lưng ngựa kêu.
Hắn ta nhanh chóng đánh vào mông của hai con ngựa đó, rồi xua ngựa chạy đến chỗ hai hai gã trộm bạc kia. Hai tên trộm bạc nhanh chóng nhịn đau cưỡi lên ngựa, hội hợp với nam tử cầm nỏ, cùng nhau cưỡi ngựa chạy thoát.
Diệp Xu nhìn ba người chỉ trong chốc lát đã chạy không thấy bóng, quay đầu cười hỏi sao Tống Thanh Từ lại tới đây.
“Không đuổi theo sao?”
Âm thanh nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
“Trời nóng quá, ta lười đuổi theo.” Diệp Xu cười ha ha nói.
Tống Thanh Từ bình tĩnh nhìn qua, nhìn bánh gạo lứt ngũ cốc đã bán còn một nửa: “Nghe nói nàng buôn bán nên ta đến đây xem.”
“Lúc này nóng thế này, nếu chàng muốn xem ta buôn bán thì đi muộn hơn cũng được mà. Nghỉ ngơi cho tốt chưa?” Diệp Xu hỏi.
“Khá tốt rồi.” Trong lúc Tống Thanh Từ trả lời, Triệu Lăng từ bên trong xe lấy một thùng băng ra, bên trong thùng băng chứa một ấm trà và cả một quả dưa hấu nhỏ.
Diệp Xu thật sự nóng đến mức sắp cảm nắng rồi. Lúc nhìn thấy hai thứ này, nàng thật sự vui mừng khôn xiết. Nàng vội vàng ôm dưa hấu lại, dùng dao cắt thành từng miếng, những miếng cho Tống Thanh Từ nàng cố ý chia làm từng miếng nhỏ, nàng gặm miếng to là được rồi.
Tống Thanh Từ chỉ ăn một miếng dưa hấu nhỏ rồi không ăn nữa, yên lặng nhìn Diệp Xu ăn.
Bởi vì miếng dưa hấu cắt khá lớn, Diệp Xu vội vàng ăn, hai sườn mặt khó tránh khỏi sẽ dính chút nước dưa hấu. Tống Thanh Từ thấy nước dưa hấu sắp chảy xuống quần áo thì cười đưa khăn cho Diệp Xu.
Diệp Xu cười nói cảm ơn với Tống Thanh Từ, nhận lấy khăn lau miệng một chút, còn cảm thấy chưa ăn đủ, tiếp tục lấy thêm một miếng dưa hấu tiếp tục ăn.
Bởi vì ăn dưa hấu nên Diệp Xu gỡ khăn che mặt xuống.
Nhân sĩ võ lâm uống trà ở quán trà đối diện nhận ra nàng là Diệp Xu, trong lòng âm thầm kinh ngạc không thôi, vội nói cho các đồng bạn đó là yêu nữ của Lăng Vân Bảo. Bọn họ thật sự toát mồ hôi cho hai tên trộm vừa rồi, vậy mà lại gặp được Diệp yêu nữ hung hãn độc ác nhất giang hồ.
“Vừa nãy ta nhìn rất rõ, nàng chỉ cần động ngón tay một chút đã làm tên trộm kia… gà bay trứng vỡ! Chỉ sợ từ đây tên trộm kia không thể giao hợp, chuyện này đối với nam nhân chúng ta còn nhục nhã hơn là chết!”
“Quá tàn nhẫn!”
Những người trong giang hồ còn lại cũng kinh ngạc cảm thán võ công của Diệp Xu rồi bắt đầu phân tích yêu nữ tội ác chồng chất sao lại bày quán bán điểm tâm ở đây, chỉ sợ trong chuyện này có âm mưu to lớn gì đó.
Mấy nam nhân sợ chốc nữa lửa giận của Diệp Xu sẽ lan đến gần quán trà này nên bọn họ quyết định trốn ra xa một chút cho đỡ bị lan đến. Mấy người vội vàng tính tiền, lén lút chạy ra quán trà từ cửa sau, thậm chí quyết định đi ra khỏi Dương Châu luôn.
Lúc này Trang Phi mồ hôi đầy đầu mà cưỡi ngựa trở về, thấy có dưa hấu ăn thì nàng ấy vô cùng vui vẻ. Nàng ấy vừa ăn dưa hấu mà Diệp Xu đưa cho vừa nói cho Diệp Xu cuối cùng nàng ấy cũng tìm được một cửa hàng có ý muốn bán.
“Ở cuối phố có một cửa hàng điểm tâm. Bọn họ nói là nếu mua với giá tám ngàn hai thì bọn họ đồng ý bán.”
Diệp Xu nghe nói cửa hàng này hét giá tám ngàn hai thì có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi Tống Thanh Từ có đáng giá này hay không.