Sau khi Diệp Xu hỏi xong mới nhớ tới thật ra Tống Thanh Từ cũng không phải là người bản địa của Dương Châu cho nên cũng không nghĩ Tống Thanh Từ sẽ trả lời được câu hỏi của nàng.
“Giá của những cửa hàng ở phố này rất cao, quán trà đối diện ba năm trước đây cũng đã bán với giá bảy ngàn hai rồi.” Tống Thanh Từ trả lời nói.
Diệp Xu có hơi ngạc nhiên, không ngờ đại ma đầu cũng biết những việc vặt vãnh như vậy.
Trang Phi cũng nói những thứ mà nàng ấy đã hỏi được cho Diệp Xu nghe. Mấy năm nay thành Dương Châu càng ngày càng phồn vinh, nhiều người làm ăn nên giá đất cũng tăng nhanh phô. Mấy cửa hàng ở phố Bình An rất đắt hàng, rất nhiều người muốn mua cũng không mua được. Cửa hàng điểm tâm kia chào giá tám ngàn hai đúng là giá thị trường, không hề lừa người.
Người võ lâm thường xuyên ra bên ngoài nên mua sắm nhiều hơn bá tánh bình thường rất nhiều. Vừa rồi lúc Diệp Xu bán bánh gạo lứt ngũ cốc đã cảm nhận được chỗ tốt ở con phố này. Nếu như vậy thì giá cả tám ngàn cũng phù hợp thôi.
“Được, vậy chúng ta đi xem đi.” Diệp Xu nói.
Sau khi Trang Phi dọn dẹp sạp, nàng ấy khiêng bánh gạo lứt ngũ cốc lên trên xe, định dắt ngựa của Diệp Xu lại đây.
“Cùng nhau đi không?” Tống Thanh Từ chuẩn bị lên xe trước. Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Xu hỏi.
“Ừm… Được.” Diệp Xu ý bảo Trang Phi không cần dắt ngựa của nàng nữa rồi xoay người ngoan ngoãn đi theo đại ma đầu lên xe ngựa.
Trang Phi biết điều mà sờ mũi, cưỡi ngựa dẫn đường ở phía trước.
Triệu Lăng thì đuổi theo sau xe ngựa.
Sau khi Diệp Xu vào thùng xe nàng đã cảm thấy không khí rất lạnh lẽo, vô cùng sảng khoái. Hóa ra bên trong xe còn có hai thùng băng giải nhiệt.
Cuộc sống của đại ma đầu quả nhiên rất khác, biết hưởng thụ, rất xa xỉ.
Trên xe cũng không vị trí khác, chỉ có chỗ bên cạnh Tống Thanh Từ là khô.
Diệp Xu cũng không thể luôn nấp ở dưới thùng xe, dưới ánh nhìn chăm chú của Tống Thanh Từ, nàng không thể không ngồi ở bên cạnh hắn. Ai ngờ nàng mới vừa ngồi xuống, lập tức nàng đã bị Tống Thanh Từ ôm vào trong lòng.
Hỏi: Để nhiều băng trên xe ngựa như thế làm gì?
Đáp: Như vậy hai người ôm nhau mới không cảm thấy nóng nực chứ.
“Nhớ ta không?” Trong giọng nói trầm trầm có hơi khàn, dường như là không nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lại càng gợi cảm hơn.
“Có.”
Ráng đỏ trên mặt Diệp Xu tràn đến mang tai. Nàng vừa nghe tiếng tim đập của đại ma đầu, vừa nghe giọng nói trầm thấp của hắn, trong lỗ mũi tràn đầy mùi hoa mai, quả thực nàng sắp nghẹn đến mức nội thương rồi.
“Nói nàng nhớ ta đi.”
Đại ma đầu hiển nhiên không vừa lòng với câu nói "Có" của nàng.
Nếu đối phương đã mở miệng yêu cầu một cách trực tiếp như vậy thì Diệp Xu cũng dựa theo ý của mình mà nói, có vẻ cũng dễ thực hiện thôi. Nhưng nghe Tống Thanh Từ nói ‘yêu cầu’ như vậy ra, Diệp Xu lại cảm thấy rất xấu hổ.
Nàng do dự ấp úng một lúc rồi mới đỏ mặt nói với Tống Thanh Từ: “Ta nhớ chàng.”
“Kêu tên của ta.” Tống Thanh Từ hơi cúi đầu, hàm dưới vừa đúng lúc để ở trên trán của Diệp Xu.
Khoảnh khắc mà da thịt chạm nhau, hai người có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương. Diệp Xu cảm thấy lỗ chân lông khắp cơ thể của nàng đều đang co lại.
“Thanh Từ, ta nhớ chàng.”
Diệp Xu buồn nôn mà nói dựa theo yêu cầu hắn, lỗ chân lông trên toàn bộ thân thể mở hết ra.
“Ngoan.” Đầu ngón tay của Tống Thanh Từ nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt đỏ rực của Diệp Xu, cười nhẹ hỏi nàng sao mặt lại đỏ như vậy.
Trong lòng Diệp Xu hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Từ. Kẻ đầu sỏ gây tội còn không biết xấu hổ mà hỏi!
Thật muốn biến thành một con nhím, vui sướng bảo Tống Thanh Từ mau ôm nàng một cái, sau đó đâm hắn thành người đầy lỗ.
Trong lòng Diệp Xu nghĩ rất vui, nhưng trên mặt thì không dám nhìn Tống Thanh Từ một cái, rầu rĩ mà cúi đầu, giấu mặt dưới vai hắn, ngoan ngoãn biến thành một con chim cút thẹn thùng.