"Công tử không cẩn thận làm rơi bát trà." Triệu Lăng trần thuật nói.
"Vậy có sao không? Có phỏng tay hay không?" Diệp Xu vội vàng tiến đến trước mặt Tống Thanh Từ, quan tâm mà xem tay của Tống Thanh Từ.
"Trà lạnh mà thôi, sao có thể bị phỏng tay được." Tống Thanh Từ giải thích, cười nhìn Diệp Xu.
"Đúng vậy, ta quên mất." Diệp Xu cũng cười theo, sau đó hỏi Tống Thanh Từ có muốn hồi phủ ngay không: "Xin lỗi vì để ngươi chờ lâu như vậy."
Nàng vô cùng hối hận vừa nãy lúc đi không bảo Tống Thanh Từ đi trước.
Hiện tại đại ma đầu vì chờ nàng mà ngồi cửa hàng lâu như vậy, nhất định tâm trạng sẽ rất khó chịu, nếu không thì sao chén trà lại vỡ được.
Diệp Xu vẫn phải hiểu chút việc vặt vãnh này.
Cho nên vừa rồi nàng hỏi có bị bỏng hay không thật ra là cố ý thể hiện nàng quan tâm hắn, dỗ hắn. Đương nhiên nàng biết hiện tại là giữa hè, mọi người đều uống trà lạnh.
"Không sao."
Tống Thanh Từ đứng dậy đi trước, lúc đến xe ngựa thì lại dừng, duỗi tay với Diệp Xu. Diệp Xu hiểu mình lại không có cơ hội cưỡi ngựa nữa, nên để tay lên tay của Tống Thanh Từ, đi lên xe ngựa.
Lần này hai người ngồi chung xe trở về, Tống Thanh Từ không chủ động kéo Diệp Xu vào lòng nữa. Hắn chỉ nghiêng đầu, nhìn cảnh tượng bên ngoài, không nói một tiếng nào nữa.
Đối với thái độ lãnh đạm của Tống Thanh Từ, Diệp Xu hơi thấp thỏm, đặc biệt là lúc trước nàng còn để Tống Thanh Từ chờ rất lâu, hơn nữa còn làm vỡ một bát trà.
Diệp Xu mím môi, nhìn chằm chằm vào đôi tay Tống Thanh Từ đặt ở trên đầu gối, do dự một lúc rồi mới từ từ duỗi tay qua.
Đầu tiên là nàng chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào ngón út của hắn thử một chút xem Tống Thanh Từ thế nào, thấy hắn không có phản ứng gì, Diệp Xu mới thử để bàn tay lên mu bàn tay của hắn. Khác với cảm giác ấm áp thường ngày, Diệp Xu phát hiện hiện giờ tay của Tống Thanh Từ rất lạnh, thậm chí như hóa băng, rất lạ thường.
Tay của Diệp Xu rất ấm nên nàng rất thích cảm giác lành lạnh này. Nếu Tống Thanh Từ không phản kháng, nàng cứ được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm cả hai tay Tống Thanh Từ.
"Thanh Từ, ta nhớ chàng." Diệp Xu đem đầu tới gần đầu của Tống Thanh Từ, nhỏ giọng hô.
Tống Thanh Từ vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, không động đậy.
"Làm sao vậy? Hình như là chàng tức giận rồi à?" Diệp Xu dứt khoát ôm lấy cánh tay của Tống Thanh Từ, dựa đầu và đầu vai hắn, dùng ngữ khí dỗ trẻ con thương lượng với hắn, có gì thì cứ nói.
"Lúc nàng gặp phải phiền toái, người nàng nghĩ đến đầu tiên là ai?" Lúc này Tống Thanh Từ mới quay đầu, liếc nhìn người đang dựa vào đầu vai hắn.
Diệp Xu lập tức hiểu hóa ra Tống Thanh Từ tức giận chuyện ăn mày vì nàng muốn nhờ Phong Lễ Hòa giúp đỡ.
"Cái Bang là chuyện trên giang hồ, ta nghĩ Phong đại ca là người giang hồ, nhiều bằng hữu, để hắn ra mặt thì giải quyết nhanh hơn. Chàng là người của quan gia, ra mặt có nhiều chỗ bất tiện. Cha chàng vốn lại không thích chàng nữa, ta sợ sẽ ảnh hưởng tới chàng."
Diệp Xu giải thích xong, thấy sắc mặt Tống Thanh Từ cũng không tốt hơn nên vội nhỏ giọng bổ sung nói.
"Đương nhiên, đầu tiên là ta nhớ tới chàng, là vì ta quá quan tâm chàng nên không muốn chàng phải giải quyết những việc phiền toái này."
"Vậy à?" Tống Thanh Từ cười khẽ một tiếng, không mừng không giận.
"Thích một người là muốn bảo vệ cho người đó thật tốt, không muốn làm người đó phải giải quyết nhiều phiền toái." Diệp Xu nháy mắt, cười với Tống Thanh Từ nói: "Ta rất muốn bảo vệ cho chàng thật tốt, không muốn chàng bị xảy ra chuyện gì."
Diệp Xu dứt lời thì tiếp tục nghiêng đầu dựa vào vai Tống Thanh Từ. Nếu Tống Thanh Từ không có kháng cự hành động của nàng thì có lẽ hắn thích nàng dỗ hắn như thế.
"Câu này hay đấy." Tống Thanh Từ phụ họa.
"Ừm." Diệp Xu nói.
"Thích một người là phải bảo vệ người đó thật tốt." Tống Thanh Từ sửa đúng nói: "Nhưng lời này nên là nam nhân nói cho nữ nhân nghe.