Việc ăn mày để ta giải quyết, nếu ngay cả chuyện cỏn con này mà ta cũng không làm được thì sao có thể xứng ở bên cạnh nàng được."
Đương nhiên là Diệp Xu vô cùng tin tưởng năng lực của đại ma đầu. Chỉ cần hắn ra tay, chuyện phiền toái của Cái Bang này nhất định sẽ được giải quyết tốt, đáng tin cậy hơn Phong Lễ Hòa nhiều. Diệp Xu chỉ là không dám nhờ vả hắn, sợ về sau sẽ phải trả giá đắt, không ngờ đại ma đầu sẽ chủ động ra tay giải quyết chuyện phiền toái nhỏ này.
"Được, vậy cảm ơn chàng." Diệp Xu cảm nhận được phúc lợi khi yêu đương, có đại lão làm chỗ dựa.
"Muốn cảm ơn, chỗ này." Tống Thanh Từ hơi nghiêng đầu, lộ ra một bên mặt cho Diệp Xu. Hành động này vô cùng rõ ràng, hắn đang ám chỉ muốn Diệp Xu hôn hắn.
Mặt của Diệp Xu bỗng chốc đỏ lên, do dự một lát nhưng không dám do dự quá lâu. Nàng dứt khoát đứng dậy, chu miệng nhẹ nhàng chạm vào má của hắn. Giây phút da thịt mềm mại đụng vào nhau, Diệp Xu cảm giác như toàn thân mình cứng đờ lại.
Diệp Xu ngơ ngác mà ngồi lại chỗ cũ, cố gắng đánh thức lý trí của mình, an ủi nhịp tim hỗn hoạn của mình.
Mặc niệm ‘bảo vệ trái tim’ 300 lần!
Tống Thanh Từ bình tĩnh liếc xéo nhìn dáng vẻ của Diệp Xu rồi nghiêng đầu tiếp tục nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, khóe miệng dần dần cong lên.
Qua một lúc sau, tròng mắt của Diệp Xu mới quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Từ. Thấy hắn không có phản ứng lạ kỳ gì, nàng mới từ từ rút bàn tay của mình từ trong tay Tống Thanh Từ ra, sau đó để tay ra phía sau, cọ lên quần áo của mình. Lòng bàn tay của nàng chảy ra rất nhiều mồ hôi.
Mãi cho đến xe ngựa đến An Ninh hầu phủ, đầu của Diệp Xu còn có chút choáng váng. Sau khi nàng xuống xe ngựa, nàng câu nệ mà hành lễ với Tống Thanh Từ rồi lấy cớ mệt mỏi, vội vàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Xu tắm trong bồn đầy cánh hoa lan, thoải mái đến mức quên hết ưu phiền. Chờ tắm gội xong, ra ngoài lại càng thoải mái thêm.
Diệp Xu đỏ mặt ngồi ở trước gương đồng, Trang Phi thì ở đằng sau Diệp Xu hầu hạ nàng chải đầu.
"Ta yêu đương với Tống công tử rồi." Diệp Xu đột nhiên nói.
Đôi tay cầm lược gỗ của Trang Phi hơi ngập ngừng, ngay sau đó khó hiểu hỏi Diệp Xu: "Không phải cô nương đã sớm yêu đương với Tống công tử rồi sao?"
"Cũng đúng." Diệp Xu cúi đầu nghịch tóc của mình.
Trang Phi cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm của hai người lắm, nhưng nhìn cô nương nhà mình đang tình chàng ý thiếp với Tống công tử, nàng ấy không dám lắm miệng làm phiền người khác nữa. Mà nay cô nương lại chủ động hỏi, vậy nhất định Trang Phi phải nhấn mạnh tất cả mọi việc, dù là việc nàng ấy nói rồi đến việc chưa nói.
"Cô nương nhất định nhất định phải nghĩ cho kỹ xem mình có hợp với Tống công tử hay không. Cho dù là thân phận, gia thế, hay là tính tình đều phải nghĩ kỹ. Nếu muốn đi thêm một bước cũng phải suy nghĩ xem tương lai sẽ đến đâu, có đi đến đầu bạc răng long được không.
Mấu chốt là cô nương gả vào hầu phủ hay là hắn ở rể Lăng Vân Bảo? Nếu ở hầu phủ, cô nương có thể không ngao du giang hồ nữa, chỉ an tâm làm con dâu hiếu thảo được không? Tống công tử có thể chịu tủi nhục mà đến ở rể Lăng Vân Bảo hay không?
Chờ sau khi hai người hết hứng thú, bắt đầu cảm thấy đối phương nhạt nhẽo, bên cạnh Tống công tử có những nữ nhân khác, cô nương sẽ làm gì?"
Thật ra vấn đề mà Trang Phi nghĩ không thâm sâu như vậy. Những lời mà nàng ấy nó hôm nay đã được suy tư từ rất nhiều ngày trước rồi. Có nhiều lần nàng ấy định nói nhưng vẫn cố nhịn, cuối cùng bây giờ mới bộc phát ra.
Diệp Xu cười yên lặng nghe Trang Phi lải nhải, cảm thấy rất nâng cao tinh thần. Có thể làm nàng càng lý trí thêm. Tuy rằng vấn đề mà Trang Phi lo lắng không liên quan đến thời cơ cũng có ý đúng, thật ra nàng và Tống Thanh Từ cũng có rất nhiều thứ không thật cho lắm.