Thăng Dương cung sẽ là nơi như thế nào. Nó khiến Diệp Xu có cảm giác không khác hoàng cung là bao. Bên trong nhất định có vô số người tài ba, chỗ có nhiều người đương nhiên phải có nhiều quy tắc nghiêm khắc mới có thể đảm bảo trật tự. Chắc chắn Thăng Dương cung có cơ chế vận hành và cơ chế cạnh tranh của riêng nó.
Cung uyển thâm sâu, nhưng chỉ cần đại ma đầu nói một câu là được. Một người cầm quyền, đương nhiên tất cả mọi thứ đều làm theo ý hắn, hắn thì tự do tự tại. Nhưng đối với người khác, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Diệp Xu làm khô tóc rồi nằm lên trên giường, đầu vừa dính gối đã ngủ luôn.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng.
Sau khi Diệp Xu rời giường, nàng mặc một bộ áo cũ, kêu Lưu Phương dậy, chạy tới cửa hàng điểm tâm. Trang Phi thì theo lời dặn của Diệp Xu đi đặt mua nguyên liệu làm bánh gạo lứt ngũ cốc.
Trước khi có đủ nguyên liệu làm bánh gạo lứt ngũ cốc, Diệp Xu dạy Lưu Phương làm sốt thịt bò cay và sốt đậu đen trước.
Sau khi nàng làm xong, nàng để Lưu Phương làm lại theo.
Quả nhiên ở mặt nấu ăn, Lưu Phương có năng khiếu rất tốt, chỉ cần Diệp Xu chỉ đạo một chút đã có thể làm được đồ ăn không khác với đồ ăn do Diệp Xu làm lắm. Diệp Xu rất vừa lòng với biểu hiện của Lưu Phương, lại nói mấy cách làm cơ bản khi làm điểm tâm với hắn ta rồi để Lưu Phương tự mình phát huy, tự đi làm thử.
"Điểm tâm chỉ có vài vị cơ bản: chua, ngọt, mặn, tươi, thơm và xốp, giòn, mềm, dẻo. Cứ đan xen chúng với nhau, đừng để chúng chỉ có một mình, vậy là có thể làm ra một món điểm tâm vừa ý rồi. Ví dụ như đậu phộng, xào chín ăn ngay chỉ có vị giòn, chiên lên sẽ có mùi thơm, kết hợp xốp giòn lại. Vị càng phong phú sẽ có càng nhiều người thích."
Lưu Phương gật đầu, không khỏi nhớ lại lời Diệp Xu. Hắn ta cố ý ghi chép lại những thứ mà nàng nói. Diệp Xu thấy hắn ta biết chữ, không khỏi kinh ngạc vì một đầu bếp bình thường ở Thăng Dương cung cũng không đơn giản như thế.
Lưu Phương thấy Diệp Xu kinh ngạc vì mình biết viết chữ nên vội giải thích nói: "Khi nhỏ ta từng được đi học, nhưng sau đó nhà cửa tan nát nên mới bị lưu lạc đến bước đường này."
Diệp Xu hiểu ý gật đầu, rất thức thời mà không hỏi nhiều. Có một số việc biết nhiều chưa chắc là chuyện tốt.
Lúc này Trang Phi đã khiêng hơn hai trăm cân nguyên liệu làm bánh gạo lứt ngũ cốc vào. Nàng ấy vội vàng dẫn theo đám thợ mộc thay đổi ván cửa, tấm biển.
"Cửa hàng này chủ yếu bán bánh gạo lứt ngũ cốc và sốt thịt bò cay, cũng có thể bán những điểm tâm khác, lượng sức mà làm. Bán hai thứ này vì thích hợp với người trong võ lâm mang theo khi ra ngoài. Ta lại dạy ngươi cách làm bánh gạo lứt ngũ cốc nhé."
Diệp Xu cho hơn một trăm cân đường mạch nha vào nồi, từng bước dạy Lưu Phương. Cách làm của bánh gạo lứt ngũ cốc thật ra rất đơn giản, chỉ cầm giữ vững lửa và cố gắng quấy đều đường là được. Tốt xấu gì thì Lưu Phương cũng là nam nhân, có chút mạnh mẽ. Khi làm, tuy không có thể lực tốt như cao thủ như Diệp Xu nhưng ít ra vẫn có thể kiên trì, chỉ là bả vai hơi đau.
"Luyện tập nhiều thì thành quen thôi."
Ngay sau đó Diệp Xu ngay sau đó dẫn Phương Trường Tỏa vào gặp Lưu Phương. Hai người đều là người thân thiện, sau khi nói chuyện với nhau, họ cũng coi như khá thân.
Phương Trường Tỏa đem sổ sách ngày hôm qua hắn xem được tổng kết đơn giản báo lại cho Diệp Xu, nói cho Diệp Xu biết chuyện gần nửa năm qua, thì ra là bởi vì chưởng quầy của cửa hàng điểm tâm này bị lỗ mất hơn một ngàn lượng bạc.
"Vốn dĩ điểm tâm đã làm ít, nhưng mà lại không có người mua nên mới lỗ."
Phương Trường Tỏa nói cho Diệp Xu, hiện giờ tính toán chi phí làm bánh gạo lứt ngũ cốc của Diệp Xu, rất có thể cửa hàng này lỗ ít nhất một ngàn lượng mỗi tháng.