Diệp Xu ngay lập tức lấy thanh gỗ nhỏ đánh chiêng, đi tới, cả đám người đó có chín người thì cả chín người đều khó hiểu nhìn Diệp Xu.
“Ra khỏi hàng, nói rồi, người đã thử sẽ không được xếp hàng tiếp nữa, các ngươi lại xếp hàng, muốn ăn miễn phí lần thứ hai.”
Bởi vì lượng người xếp hàng để thử món rất đông, còn có mấy người mua điểm tâm. Rất náo nhiệt, chín người bọn họ nghĩ sẽ chẳng ai chú ý đến bọn họ cả, không ngờ lại bị phát hiện, chỉ có thể xấu hổ đứng ra ngoài, cúi đầu lấy tay che mặt xấu hổ bỏ chạy.
“Sư huynh, huynh xem, đây không phải là công nương bán bánh óc chó hồi trước sao?”
Lục Mặc nghe đệ đệ nhắc nhở, quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy người phụ nữ đeo mặt nạ hôm đó đang đứng trước cửa tiệm mới khai trương náo nhiệt này.
“Chả trách hôm đó nàng ấy lại ăn mặc khác thường, lại còn bày sạp bán hàng, hoá ra là để xem có bao nhiêu người thích đồ của mình, thuận tiện mở một cửa tiệm.” Lục Mặc cười, khen cô nương này thông minh: “Nếu người ta đã giúp chúng ta, vừa hay chúng ta phải lên đường quay về, tại sai không mai một ít điểm tâm mang theo nhỉ?”
Hai đệ tử của phái Hoa Sơn đều rất thích hương vị của bánh óc chó lần trước, nghe thấy đại sư huynh nhà mình nói vậy, lập tức vui vẻ đi tìm Diệp Xu.
Diệp Xu vừa mới hùng hổ giáo huấn đám người không xếp hàng tử tế, quay đầu nhìn thấy đệ tử phái Hoa Sơn, nhất thời sửng sốt.
Lục Mặc mỉm cười chắp tay với Diệp Xu: “Không ngờ lại gặp được cô nương ở đây, ta muốn cảm ơn nàng ngày hôm đó đã chỉ đường cho ta nên mới thuận lợi tìm được muội muội.”
“Khách sáo rồi.”
Diệp Xu lập tức dùng giọng điệu giả tạo khiến những người xếp hàng bên cạnh giật mình.
Trời ơi, giọng nói thật nhẹ nhàng và dễ chịu, chứ không phải cái người vừa la hét với bọn họ.
Diệp Xu ngay lập tức tóm lấy Phương Trường Toả, nhỏ giọng phân phó lặng lẽ đưa Trang Phi đi chỗ khác. Lục Mặc trước đây gặp qua Trang Phi, chắc chắn sẽ nhận ra.
Trang Phi đang cúi xuống bận rộn cắt bánh, sau khi nghe thấy những lời Phương Trường Toả nói, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía bên cạnh Diệp Xu. Ánh mắt rơi trên người Lục Mặc một khắc, nàng ta kinh ngạc, vội vàng trốn ra sau bếp.
Diệp Xu sau đó đưa Lục Mặc vào trong cửa tiệm, để hắn ta tự chọn điểm tâm.
Những cái khác không nói, hai đệ tử của phái Hoa Sơn khá am hiểu, nhìn thấy món tương thịt bò thì muốn nếm thử, ăn xong cảm thấy rất ngon.
“Các vị đại hiệp trên đường quay về, trên đường ăn cái gì, cho dù là bánh bao, bánh bột ngô, không có vị gì, chỉ cần cho loại tương thịt bò này vào, mùi vị lập tức sẽ khác.” Phương Trường Toả cười híp mắt nói.
Hai đệ tử lần lượt gật đầu, nhìn Lục Mặc khẩn cầu nói: “Chúng ta mỗi người mang theo hai lọ này cũng rất tiện.”
Lục Mặc gật đầu cho phép họ mua ba mươi lọ tương thịt bò. Sau đó còn mua mười cân bánh óc chó cùng với bảy cân điểm tâm khác nữa. Vì bọn họ nhiều người, chỗ này chia cho mỗi người một ít thực ra cũng không nhiều.
“Bọn họ cưỡi ngựa, đậy bằng sáp không được đâu, cần dùng vải buộc chặt, quấn bằng vài sợi dây thừng, nếu không cưỡi ngựa đi đường xóc dễ rơi.” Diệp Xu nói với Phương Trường Toả.
Phương Trường Toả lập tức làm theo lời Diệp Xu, nhờ người buộc chặt nó bằng một sợi dây rơm mỏng rồi mới đưa cho người ta.
Sau khi tiễn Lục Mặc, Diệp Xu suy nghĩ xem nên chuẩn bị đồ đựng tiện lợi hơn để tiện đựng các loại thức ăn như nước sốt, có thể mang ra ngoài mà không bị chảy ra hay bị đổ ra ngoài.
“Làm một cái hũ có thành miệng hẹp, có nút chai, sau đó dùng sáp bịt kín lại, dùng vải bọc có vẻ thích hợp hơn.”
Diệp Xu đã vẽ đại khái ra một cái hũ đựng nước sốt có đáy rộng và miệng hẹp, bảo Phương Trường Toả thời gian rảnh đi đến lò nung hỏi, làm thử vài cái, nếu dùng thấy ổn thì có thể đặt thêm.