“Một khi đã mở, thì sẽ không để được quá lâu nên đừng làm cái hũ quá lớn.”
“Loại hũ này giá cả nhất định sẽ đắt hơn, chắc sẽ chỉ phù hợp bán cho những vị khách giàu có hay đi xa.” Phương Trường Toả tiếc nuối thở dài.
“Làm ăn cái gì cũng phải đánh đổi. Nếu muốn làm cái gì, đều phải dựa trên nhu cầu của tất cả khách hàng, nếu làm không ra gì, ngược lại sẽ làm cho không nhiều người thích. Tương thịt bò đắt chứ không rẻ. Hơn nữa, cửa hàng mới mở, chỉ có những người này, trước hết cứ bảo đảm chất lượng và số lượng, quan trọng nhất là việc truyền miệng. Thà rằng có ít mà tốt còn hơn nhiều mà không tốt. Đừng vì chút lợi ích mà huỷ hoại thanh danh của mình.”
Diệp Xu thấy Phương Trường Toả có tham vọng mở rộng làm ăn. Phương Trường Toả có ý nghĩ như vậy, không phải vì bản thân hắn ta mà là vì nàng, hắn ta muốn báo ơn cho nàng. Diệp Xu thích suy nghĩ trả ơn này của hắn ta nhưng vẫn nên khuyên nhủ hắn ta không nên nóng vội, tốt nhất phải ổn định đã.
Phương Trường Toả thở dài đồng ý. Không nhịn được giải thích với Diệp Xu, lúc trước hắn ta làm nhân viên thu chi ở cửa hàng gạo Thông Nghĩa, ông chủ vì lợi ích mà đã trộn gạo cũ hoặc trấu với gạo mới và bán với giá thấp để lừa mọi người, đúng thật là bán rất nhanh nhưng cũng rất nhanh đã bị chửi.
“Đúng vậy, khách hàng cũng không phải bị ngốc, họ sẽ biết chúng ta sẽ có ý đồ gì. Hơn nữa, ông chủ của ngươi lừa gạt những người không có quyền có thế, cùng lắm là bị ăn chửi. Nhưng chúng ta lại làm ăn trên đường Bình An, trong mười người thì có đến bảy tám người là người trong giang hồ, nếu làm chuyện vô lương tâm, cẩn thận sẽ bị chém ngay.” Diệp Xu nửa đùa nửa thật doạ Phương Trường Toả.
Phương Trường Toả bảo Diệp Xu yên tâm, hắn ta nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của Diệp Xu và sẽ giữ gìn hương vị của tất cả món ăn trong tiệm.
“Chuyện còn lại ngươi cứ làm chủ.” Diệp Xu nói.
Phương Trường Toả cứ nhắc đi nhắc lại chuyện Diệp cô nương đã cứu hắn ta ra khỏi đau khổ, coi trọng hắn ta như thế, hắn ta thề bằng cả tính mạng của mình, sẽ không bao giờ để nàng thất vọng.
Trang Phi từ sân sau đi ra, xác nhận đám Lục Mặc đã rời đi, đã vội vàng chạy đến chỗ Diệp Xu hỏi nguyên do.
“Lần trước trên đường ta tình cờ gặp bọn họ khi đang dựng quầy hàng nên thuận tiện chỉ đường cho họ đi tìm Lục cô nương.” Diệp Xu giải thích.
“Cô nương thật tốt bụng, giúp bọn họ làm gì!” Trang Phi không hài lòng bĩu môi: “Lần trước gặp mặt, bọn họ chưa từng đối tốt với cô nương mà.”
“Việc đó cũng chỉ là quá khứ, sau này vẫn sẽ gặp lại thôi.” Diệp Xu vỗ vai Trang Phi: “Hơn nữa, trước kia ta làm chuyện xấu làm sao người ta đối tốt với ta được cơ chứ. Ít nhất chúng ta cũng kiếm được lợi nhuận rồi, một trăm hai mươi lạng bạc đó.”
Trang Phi nghĩ cũng phải, cười cười đồng ý, nên làm việc thì làm việc thôi.
Buổi chiều, cửa tiệm cũng tặng đồ ăn thử, lượng người đến cũng nhiều hơn buổi sáng.
Diệp Xu cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, điều đó có nghĩa là đồ ăn thử buổi sáng không hẳn là mất trắng, mọi người một truyền mười, mười truyền một trăm, mới có càng ngày càng nhiều người qua đây. Nhưng nhìn quần áo của họ, phần lớn đều xuất thân từ nhà nghèo, đều là vải thô, điểm tâm ở trong tiệm đến tám mươi phần trăm bọn họ sẽ không mua được. Thậm chí những ngày bình thường họ cũng sẽ không đến con đường Bình An này.
Diệp Xu đoán những người này đến đây vì có đồ ăn miễn phí. Chắc là người dân trên con phố đó nghe ai nói rồi cả nhà cùng đến để hưởng lợi. Đối với những người nghèo như họ mà nói, ăn được một miếng thịt là Tết,cho dù là cơm trộn với tương thịt bò thì cũng giống như ăn Tết, quá hiếm hoi rồi.
Phương Trường Toả cũng nhìn ra điều này, đến hỏi ý kiến Diệp Xu có nên đuổi đám người này không.