“Ba ngày khai trương này, vốn dĩ là để thu hút làm ăn, nhưng nhìn tình hình hiện tại, tất cả đều đến để lợi dụng. Nếu họ cứ ăn như thế này, sợ sẽ bị lỗ mất.”
“Người quá nhiều sẽ làm chậm trễ khách hàng thật sự muốn mua. Thế này, ngươi bảo người đi mua chút bánh ngô, bảo với bọn họ những người xếp hàng đằng sau cửa sẽ được tặng thêm một cái bánh ngô. Với cách này những người tham rẻ sẽ tự động đi ra sau rồi. Những người muốn mua điểm tâm là những người có tiền trong tay sẽ không đi vì một cái bánh ngô đâu. Nếu họ tham lam trong lúc đợi khách hàng mua tặng một cái bánh nữa. Hai ngày còn lại, chọn thời điểm không thuận lợi để phát đồ ăn thử, chiều tối khách đông thì dừng lại. Dù sao cũng chỉ có ba ngày, có thể vượt qua. Đồ ăn thử vốn dĩ là có giới hạn, không đến mức phải bù lỗ. Đợi đến lúc danh tiếng của chúng ta lan rộng thì sẽ không phải lo lắng về chuyện làm ăn nữa.”
Điều Diệp Xu muốn là hiệu ứng thương hiệu và hiệu ứng truyền miệng, và nàng đã nhiều lần nói với Phương Trường Toả, bất kể là loại người nào ăn thử, hương vị nhất định phải nguyên bản, không được sơ suất. Cũng như vậy, nàng cũng nói với đầu bếp Lưu Phương một lượt như vậy. Làm cơm mệt có thể không làm, nhưng không bao giờ được lừa bịp.
Sau đó Diệp Xu viết ra một số công thức làm điểm tâm mà nàng đã nghiên cứu và làm trước đó, nói rõ cho Lưu Phương, chẳng hạn như bánh thần tiên phú quý, bún gạo,...
“Đợi ta từ phái Hoa Sơn quay về, sẽ dạy cho ngươi.”
Lưu Phương vội vàng cảm ơn, ngây ngốc cười.
Diệp Xu phát hiện kể từ khi Lưu Phương thành đầu bếp của tiệm, mặc dù công việc khá mệt mỏi nhưng vui vẻ hơn trước nhiều, trên môi luôn nở nụ cười.
“Ngày nào cũng ở đây mệt đến nỗi cả đầu đều là mồ hôi, sao lại vui vẻ được như thế chứ?” Diệp Xu không nhịn được hỏi hắn ta.
“Làm việc trong tiệm của cô nương, ta cảm thấy rất tự do, không cần phải lo nghĩ gì, vì vậy ta rất vui.” Lưu Phương trong mắt đầy ý cười trả lời.
Diệp Xu đột nhiên nhận ra một điều, dường như hắn ta bị hạn chế khi nấu ăn trong bếp của Hầu phủ, với những quy định nghiêm ngặt có lẽ hắn ta luôn lo lắng cho tính mạng của mình.
Diệp Xu nhìn thấu nhưng không nói ra, khó hiểu hỏi Lưu Phương: “Quy tắc trong bếp của Hầu phủ nhiều như vậy sao?”
Lưu Phương sửng sốt một chút, có vẻ như muộn màng ý thức được lời nói của chính mình đã bại lộ, chần chờ gật đầu.
“Có nhiều quy tắc như thế nào, nói với ta đi.” Diệp Xu cười nói.
Phản ứng đầu tiên của Lưu Phương là nhìn xung quanh, lo lắng sẽ có người sau bức tường nghe thấy. Sau đó xấu hổ cúi đầu xuống, đôi mắt đảo quanh, như thể đang suy nghĩ nên nói gì để ứng phó với Diệp Xu.
“Thì là chỉ vụng về thôi, làm không tốt thì sẽ bị phạt.” Lưu Phương nhỏ tiếng trả lời.
“Đã có ai bị phạt chưa?” Diệp Xu lại hỏi.
Lưu Phương lập tức gật đầu khẳng định, về phần xử phạt như thế nào, hắn ta lại bắt đầu do dự.
“Nếu làm sai thì sẽ không được ở lại bếp nữa. Còn người đi đâu thì ta không biết, có thể là bị đuổi ra khỏi phủ rồi, hoặc là bị đẩy ra ngoài làm những công việc mệt nhọc hơn.”
Diệp Xu hiểu lời nói của Lưu Phương, những đầu bếp không nấu ngon sẽ phải sống một cuộc sống “Sống không thấy người, chết không thấy xác”.
Diệp Xu lại không khỏi cảm thấy mình thông minh, may mắn lúc nấu cơm cho đại ma đầu nàng chưa từng lơ là. Nếu như trước kia cố ý nấu ăn vô tâm, bị đại ma đầu đầu thông minh kia để ý, thì có lẽ nàng cũng rơi vào kết cục “không còn là người” như vậy.
Sau một ngày bận rộn, Diệp Xu gần như giải quyết xong công việc của cửa tiệm, từ từ cưỡi ngựa trở về.
Đi được nửa đường nhìn thấy một người bán cá nheo, vừa to vừa tươi, Diệp Xu bảo Trang Phi mua hai con mang về.