Diệp Xu biết mình không có bằng chứng, nếu không nàng đã công khai cãi nhau, vì vốn dĩ mọi người không tin tưởng nàng. Tốt nhất là nên lén lút đàm phán, chỉ cần đạt được mục đích, sau đó chắc chắn sẽ có người thu thập Liễu Không.
Diệp Xu cười nhíu mày, bày ra dáng vẻ “Ta cũng rất xấu”: "Đại sư không cần sợ, ta không có hứng thú với sở thích của ngươi. Dù sao ta cũng không phải là người tốt, chúng ta giống nhau mà.”
Nghe vậy, Liễu Không cũng buông lỏng cảnh giác, nếu cũng không phải là hiệp sĩ chính nghĩa gì, vậy thì có thể thương lượng.
"Diệp thí chủ có mục đích gì, không ngại nói thẳng."
"Ta muốn những tiểu hòa thượng trong chùa~"
Diệp Xu chưa kịp nói xong, đã bị Liễu Không đột nhiên cắt đứt.
"Ngươi muốn nhiều đồng tử như vậy để làm gì?" Liễu Không không vui, nhíu mày nhìn Diệp Xu.
"Đương nhiên là cứu bọn họ." Diệp Xu nhanh miệng nói thật.
Liễu Không cười lạnh một tiếng, lúc nhìn lại Diệp Xu, trong ánh mắt lộ ra ý tứ “Ngươi thật tàn nhẫn”.
Diệp Xu không rõ ánh mắt này của lão ta rốt cuộc có ý gì, trực tiếp hỏi lão ta rốt cuộc có đồng ý không. Nếu như không đồng ý, vậy đừng trách nàng không khách khí, lập tức vạch trần bộ mặt thật của lão ta.
"Đồng ý, nhưng ngươi nhất định phải cho bọn họ sung sướng, đừng tra tấn chúng." Liễu Không không còn cách nào khác, nhìn Diệp Xu một cái rồi phất tay áo rời đi.
Diệp Xu nghi hoặc nhìn Liễu Không đang rời đi sau đó, mới phản ứng lại vừa rồi ý tứ trống rỗng. Hắn gọi những tiểu hài tử kia là 'đồng tử', còn dặn nàng 'đừng tra tấn', chắc lão cho rằng nàng muốn thử làm chuyện tàn nhẫn với những đứa trẻ này.
Diệp Xu bất đắc dĩ thở dài, muốn làm người tốt thật khó, không ai tin nàng hết.
Tống Thanh Từ vẫn chờ ở bên kia, thấy hai người nói chuyện xong mới đi tới hỏi Diệp Xu vừa rồi nói gì với Liễu Không đại sư.
"Hai ngày nay trong chùa càng ngày càng loạn, ta thương lượng với lão, để đám tiểu hòa thượng đi ra ngoài tránh một chút." Diệp Xu thành thật giải thích.
"Thật vậy sao?" Tống Thanh Từ rũ mắt cười nhạt: "Diệp cô nương có tấm lòng hào hiệp giúp đỡ kẻ yếu như thế, thật khiến người ta kính nể, nhưng lại bị giang hồ hiểu lầm."
“Đúng vậy, những người đó thật ngu xuẩn, căn bản không hiểu con người thật của ta." Diệp Xu than thở nói.
Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu, đáy mắt ôn nhu mỉm cười nhưng không hề ấm áp. Hắn lấy lý do đã quá muộn, muốn nghỉ ngơi, lễ phép chắp tay chào tạm biệt Diệp Xu. Không để Diệp Xu kịp đáp lại, hắn lập tức rời đi, chỉ lưu lại hương hoa mai mát lạnh phảng phất lên mặt Diệp Xu.
Hình như tâm trạng của đại ma đầu có chỗ nào không đúng.
Nhưng may mắn là hắn đã đi rồi, thật tuyệt!
Phật tổ vạn năng phù hộ, về sau ngàn vạn lần đừng để nàng gặp lại đại ma đầu này nữa.
Lúc này, đám người Trương Tùng của phái Hoa Sơn khiêng thi thể Tôn Cương Chính đi về phía này.
Diệp Xu không muốn lại gây chuyện, lập tức né tránh, đi đường vòng vào sâu trong rừng.
Bỗng nhiên, Diệp Xu cảm thấy lúc hạ xuống chân có chút mềm nhũn. Nàng ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện mặt đất mặc dù được bao phủ bởi một lớp lá khô, nhưng trên lá lại dính đất ướt. Diệp Xu gạt lớp lá rụng ra, bên dưới là lớp đất tơi xốp. Ai đó đã đào đất sau đó lấp lại, rồi lấy lá khô để che dấu.
Lẽ nào phía dưới chôn xác chết?
Diệp Xu không muốn xen vào việc của người khác, nhưng chuyện của các tiểu hòa thượng, nàng không thể không quản.