Quên đi, nửa đêm đào thi thể rất đáng sợ, hơn nữa, cho dù có đào lên thật thì nàng cũng không nhận ra.
Diệp Xu tiếp tục đi về phía trước, nhưng không bao lâu, chân nàng lại lún xuống, vẫn là cảm giác vừa rồi. Sau khi kiểm tra, nàng phát hiện, dưới lá khô cũng che giấu lớp đất tơi xốp. Diệp Xu nghi hoặc lấp lá khô về vị trí ban đầu, sau đó vội vàng về chỗ ở của mình. Không bao lâu, nàng lại giẫm lên một chỗ như thế.
Đất này còn rất tơi và ẩm ướt, nó mới được đào trong đêm nay. Nếu như là giết người chôn xác, thì chỉ cần chôn một chỗ là được rồi, căn bản không cần tốn sức đào nhiều lỗ như vậy. Vì vậy, những lỗ này không phải chôn xác, cũng không phải giấu bảo vật, vì bảo vật cũng vậy, chỉ cần chọn một chỗ chôn cất là được. Đây giống như truy tìm bảo vật vậy.
Chẳng lẽ ngọn núi phía sau Pháp Hoa tự có cất giấu bảo vật mà không ai biết?
Diệp Xu bỗng nhiên nghĩ đến Tống Thanh Từ, đêm khuya hắn xuất hiện trong rừng nhất định không phải trùng hợp, có lẽ chính hắn là người giấu bảo vật trong rừng. Kết hợp với lúc mới gặp Tống Thanh Từ, nàng cảm thấy tâm tình hắn không tệ, Diệp Xu suy đoán, có lẽ Tống Thanh Từ đã đào được thứ hắn muốn ở trong rừng.
Diệp Xu có chút tò mò, rốt cuộc là bảo bối gì mà sẽ ẩn dưới lòng đất sau chùa miếu, hơn nữa còn được chính đại ma đầu đến giám sát khai quật.
Đám người Trang Phi lúc này mới tới, mọi người vội vàng hỏi Diệp Xu tình huống như thế nào.
"Chúng ta ở nơi hẻo lánh, những người đó cố ý cắt đứt tin tức, không thông báo, nhất định là sợ chúng ta đến giúp cô nương. Những người này quá đáng ghét, đáng chết." Trang Phi tức giận đến mức nghiến răng, rồi cầu xin Diệp Xu lần sau đi luyện võ nhất định phải dẫn bọn họ, một mình nàng thật sự không an toàn.
"Không sao, thật sự không có chuyện gì." Diệp Xu trở về phòng uống hai ngụm trà, nghiêm túc nói với Trang Phi: "Ta có việc phân phó cho các ngươi. Ngày mai, các ngươi khởi hành sớm một chút, tìm một nơi an toàn ở gần đây rồi thuê mấy cái xe ngựa đến, đưa hết đám tiểu hòa thượng trong chùa đi.”
"Vì sao?" Trang Phi không hiểu, hỏi lại.
Cách nói nghiêm túc không hiệu quả, Diệp Xu đổi thành cách nói bá đạo: "Ta tự biết sắp xếp, không cần nói nhiều."
Trang Phi lập tức bồi tội, ngày hôm sau sẽ an bài ổn thỏa.
Diệp Xu lo lắng, nếu mình trực tiếp ra mặt dẫn những đứa trẻ đi, nhất định sẽ bị chỉ trích. Vì vậy nàng thuê một xe ngựa trống để xuống núi, tìm đại một lý do xuống núi hóa duyên, đồng thời sắp xếp một vài vị hòa thượng lớn tuổi đưa các tiểu hòa thượng xuống núi.
Buổi trưa, đám người Trang Phi thuê mười chiếc xe bò trở về.
Bởi vì ở mấy thôn xung quanh không tìm được xe ngựa, Trang Phi đành phải thuê xe bò. Như vậy cũng tốt, một chiếc xe có thể chở mười mấy đứa nhỏ, hơn nữa còn chắc chắn, không quá xóc, bọn nhỏ ngồi lâu cũng không khó chịu.
Chỉ là sẽ đi chậm hơn một chút, phải chuẩn bị chút lương khô mới được.
Một số đứa còn khóc vì chúng còn quá nhỏ, không muốn rời khỏi chùa và sư phụ đã chăm sóc. Những đứa khác cảm thấy xuống núi hóa duyên là công việc khổ cực, cũng không muốn đi nên khóc theo. Một lúc sau, mọi chuyện trở nên hỗn loạn và mất kiểm soát.
Diệp Xu đi đến phòng bếp của Pháp Hoa tự dạo một vòng, phát hiện buổi trưa còn lại không ít bánh bao và khoai lang luộc.