Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Tống Thanh Từ vẫn dừng trên người Diệp Xu chưa từng dời đi, có điều hắn có vẻ như không chút để ý, người lại im lặng, ngược lại không có cảm giác tồn tại gì, cho nên có rất ít người để ý đến hắn.
“Chúng ta và Tống công tử không thù không oán, không có việc gì đi thả bọ cạp hại hắn làm gì chứ?”
Các đệ tử của phái Hoa Sơn đương nhiên không tin người một nhà sẽ làm ra loại chuyện này, bọn họ dần dần nghi ngờ chuyện này có thể là yêu nữ nào đó tự bố trí cạm bẫy, cố tình vu oan cho bọn họ. Suy cho cùng, trước kia chuyện nghe rợn cả người gì đó mà nữ nhân này cũng làm được, nên làm ra loại chuyện này cũng không lấy làm lạ.
“Các ngươi đều không có thù oán với Tống công tử, đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ lạ.” Diệp Xu dời ánh mắt lạnh lùng về phía An Liên Hoa: “Nhưng có một số người thì khác, có lẽ lúc trước chịu tội ở hầu phủ, cực kỳ bực bội mới trút giận lên người Tống công tử.”
Diệp Xu nhắc đến như thế, mọi người lập tức nghĩ ngay đến An Liên Hoa, chỉ có nàng ta từng bị phạt ở hầu phủ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía An Liên Hoa.
An Liên Hoa lập tức phản bác: “Không phải ta! Các ngươi có chứng cứ gì chứng minh là ta?”
“Quả thật không có chứng cứ, ta cũng không chỉ đích danh ngươi, ngươi không cần phải vội vàng phân trần, là ai làm chuyện trái với lương tâm thì trong lòng người đó biết rõ.”
Lúc này, cỏ ngải cứu trong xe cũng xông gần được rồi Diệp Xu bảo Trang Phi lấy đĩa ra, kiểm tra xe ngựa lại một lần nữa mới để Tống Thanh Từ vào trong.
Diệp Xu cưỡi ngựa lên phía trước, dùng ánh mắt “chính là ngươi” hung hăng lườm An Liên Hoa, rồi phân phó Trang Phi cưỡi ngựa đi cùng nàng ở bên cạnh bảo vệ xe ngựa của Tống Thanh Từ. Đám đệ tử của phái Hoa Sơn đi ở phía trước.
“Cho dù là ai trong các ngươi cũng phải cách xe ngựa ba trượng, người nào làm trái thì đừng trách kiếm ta ra tay vô tình.”
“Ngươi đây có ý gì?” Các đệ tử phái Hoa Sơn cảm thấy khó chịu bởi vì bị nghi ngờ.
“Những người các ngươi đánh thua làm tiểu đệ thì cứ thành thành thật thật nghe phân phó đi, còn lắm miệng nữa, ta sẽ nhét phân ngựa đầy miệng các ngươi. Ta đã có lòng từ bi, chưa từng cố tình làm khó dễ các ngươi, đừng không biết chừng mực.” Diệp Xu trách mắng gay gắt.
Làm đệ tử của phái Hoa Sơn, lần nào ra ngoài không phải nở mày nở mặt, được người khác kính trọng, có khi nào phải chịu uất ức như vậy chứ. Trong lòng mọi người tức giận bất bình, đều xem thái độ của Lục Mặc, thấy Lục Mặc không mở miệng, chỉ cưỡi ngựa đi về phía trước, tất cả mọi người đều thành thật ngậm miệng, không dám nói thêm nữa.
Lục Sơ Linh thấy đại ca yên lặng, trong lòng cực kỳ lo lắng. Nhưng bây giờ nàng ta không thể chú ý đến chuyện này, Lục Sơ Linh càng nghi ngờ An Liên Hoa hơn, muốn biết rõ chuyện bọ cạp độc đến cùng có phải là do An Liên Hoa gây ra hay không.
Thích Vấn Điệp cũng giống như Lục Sơ Linh, đang nghi ngờ An Liên Hoa. Nàng ta nhớ rõ lúc chập tối hôm qua, An Liên Hoa đã rời khỏi khách điếm một đoạn thời gian, lúc gặp lại, nàng ta có hỏi An Liên Hoa làm gì, vẻ mặt của nàng ta hình như hơi kích động.
Có điều bây giờ đang ở trên đường, xung quanh lại nhiều người như vậy, hai người cũng không tiện nói thẳng ra nghi ngờ trong lòng.
Lúc chập tối, mọi người đến huyện Hoành Thủy thu xếp ổn thỏa.
Lục Sơ Linh và Thích Vấn Điệp vội vàng kéo An Liên Hoa vào trong phòng, chất vấn nàng ta rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
An Liên Hoa bị hai bên thay nhau chất vấn, có chút không chịu nổi, nàng ta lập tức đỏ mắt bật khóc.
“Đến cùng có phải ngươi làm hay không?” Lục Sơ Linh nóng nảy đến mức trợn mắt nhìn nàng ta.