An Liên Hoa quỳ xuống đất nhận tội: “Ta giận không chịu nổi, chỉ là một hầu phủ lại không nể mặt mũi của cô nương, không nể mặt phái Hoa Sơn, ta muốn khiến bọn họ hối hận. Hơn nữa, hắn xảy ra chuyện, Diệp Xu đi cùng hắn sẽ không tránh khỏi liên quan, đến lúc đó, hầu phủ chắc chắn sẽ tìm ả ta đòi giải thích, như vậy sẽ một mũi tên trúng hai con chim, cũng coi như báo thù cho cô nương.”
“Liên Hoa, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện đê tiện này, cho dù ta và Diệp Xu có thù, cũng chỉ là chuyện giữa ta và Diệp Xu, Tống công tử lại vô tội. Lúc trước ngươi vì ta mà bị phạt ở hầu phủ, là uất ức cho ngươi, nhưng quả thật là chúng ta không tuân thủ phép tắc trước, bọn họ trừng phạt đúng là có hơi quá đáng, nhưng vậy cũng không đến mức khiến ngươi hận đến nỗi hại chết nhi tử của người ta.”
Lục Sơ Linh không thể tin được, người bên cạnh mà bản thân xem trọng lại có thể làm ra loại chuyện này. Bình thường, An Liên Hoa làm việc hơi xúc động, nhưng đều xuất phát từ ý tốt, nàng ta vẫn cảm thấy lòng dạ của An Liên Hoa vốn hiền lành, chỉ là rất muốn bảo vệ bản thân mà thôi, chưa từng trách cứ nàng ta quá nhiều, không ngờ lần này An Liên Hoa lại dám giết người.
An Liên Hoa nghe thấy Lục Sơ Linh lại không hiểu ý tốt của nàng ta, ấm ức mà chảy nước mắt, dù sao những chuyện không nên nói đều nói ra rồi, nàng ta dứt khoát nói ra tất cả mọi chuyện.
“Sao cô nương có thể chịu đựng được những chuyện đó chứ? Ả yêu nữ kia và người của hầu phủ cùng nhau tính toán ức hiếp chúng ta, sau đó còn ức hiếp Đại sư huynh, dọc đường này lại càng liên tục sỉ nhục phái Hoa Sơn chúng ta. Cô nương có thể chịu được, nhưng ta không chịu được.”
“Tên họ Tống và ả ta cùng một giuộc, chắc chắn cũng không phải người tốt lành gì. Ả ta làm hại người mà ta quan tâm, ta bèn ra tay với người ả ta để ý, có gì không đúng sao. Đối phó với loại kẻ xấu đê tiện này thì không thể so đo thủ đoạn, nếu không sẽ hoàn toàn không đánh thắng bọn họ được.”
Lục Sơ Linh ngạc nhiên nhìn An Liên Hoa, liên tục lùi ra hai bước, nếu không có Thích Vấn Điệp, nàng ta suýt nữa đã ngã ngồi dưới đất.
“Liên Hoa, sao ngươi có thể có suy nghĩ hạ tiện như vậy được, nếu chúng ta hành động giống như người xấu, vậy còn gọi là danh môn chính phái gì nữa?”
“Giết người xấu thì gọi là chính phái, bất kể nó là thủ đoạn gì.” An Liên Hoa tranh luận xong rồi, vẫn ấm ức khóc lóc, càng liên tục cường điệu nghẹn ngào hơn, những gì nàng ta làm này đều là vì trút giận cho Lục Sơ Linh và Lục Mặc.
Thích Vấn Điệp nhìn An Liên Hoa ngồi trên mặt đất khóc nức nở, vội vàng ôm lấy cánh tay của Lục Sơ Linh, xin tha thứ cho An Liên Hoa.
“Chuyện này thì nàng ta quả thật làm không đúng, nhưng cũng có chút có lý. Ta cũng không thích Diệp Xu, mỗi lần nhìn thấy ả, ta rất muốn giết chết ả ngay lập tức để báo thù thay cô nương. Trước kia, ả dùng thủ đoạn đê tiện như vậy hãm hại cô nương, bây giờ bị phạt như thế nào cũng là điều nên làm.”
“Về phần Tống công tử, không biết cô nương cảm thấy như thế nào, nhưng ta không hiểu được hắn. Đường đường là công tử hầu môn, nhã nhặn tao nha, tại sao luôn đi theo bên cạnh ả yêu nữ kia, bây giờ còn muốn đi cùng ả đến Hoa Sơn chúng ta, đến cùng là tại sao chứ?”
“Ta cũng không nghĩ ra.” Nhắc đến Tống Thanh Từ, trong đầu Lục Sơ Linh lập tức dáng vẻ im lặng nhạt nhẽo như nước của người này, nàng ta luôn có cảm giác kỳ lạ, nhưng nếu muốn bới móc tật xấu của người này thì lại không làm được.
“Có thể qua lại với ả yêu nữ kia, chắc chắn không phải là người trong sạch gì đó. Giết hắn sớm một bước, ngược lại có thể bớt đi phiền phức.” An Liên Hoa sụt sịt lên tiếng.