Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 301 - Chương 301: Chương 301

Không xác định Chương 301: Chương 301

“Nhưng mà Phong đại ca cũng giao du với ả ta mà.” Giọng nói của Lục Sơ Linh trở nên nhỏ hơn.

“Phong đại hiệp là bị yêu nữ mê hoặc, cô nương đừng trách ta nói thật, nếu không có ả yêu nữ kia chen ngang ở giữa, cớ sao đến bây giờ Phong đại hiệp vẫn chưa từng liếc mắt nhìn cô nương chứ.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó.” Lục Sơ Linh sửng sốt, nhíu mày lại nhìn An Liên Hoa.

“Cô nương không cần xấu hổ, tấm lòng của cô nương đối với Phong đại hiệp ra sao, chúng ta sẽ không nhìn ra chắc?” An Liên Hoa dứt lời, lập tức nhìn về phía Thích Vấn Điệp, hỏi nàng ta có phải như thế hay không.

Thích Vấn Điệp không đáp lại, xem như ngầm thừa nhận lời của An Liên Hoa.

Lục Sơ Linh thấy thế thì cúi thấp đầu xuống.

“Ta chỉ không nghĩ ra Phong đại hiệp làm sao, ta thật sự muốn mắng hắn ta bị mù, bất kể là dáng vẻ, thân thế, tính tình của cô nương đều cực kỳ xuất sắc, cớ sao lại khăng khăng hướng về phía yêu nữ kia chứ.” An Liên Hoa tiếp tục bất bình lên tiếng, sau đó chớp chớp đôi mắt đỏ hoe còn sót lại nước mắt, nhìn Lục Sơ Linh với vẻ tội nghiệp rồi dập đầu với nàng ta. Ngoài miệng lại cầu xin Lục Sơ Linh tùy ý trừng trị nàng ta, nàng ta đương nhiên sẽ không có một câu oán hận nào.

Thích Vấn Điệp lắc lắc cánh tay của Lục Sơ Linh, cầu xin Lục Sơ Linh tha cho An Liên Hoa lần này.

“Sau này, bất kể làm chuyện gì, ngươi phải bẩm báo cho ta trước, nếu lần sau còn tự quyết định, ta tất nhiên sẽ không giữ ngươi ở lại bên cạnh nữa, dùng mạng để thề, nói được thì làm được.” Lục Sơ Linh nghiêm khắc cảnh cáo An Liên Hoa, lần này chỉ lo nàng ta vẫn không nghe lời, bèn ép nàng ta thề để nàng ta tỉnh ngộ.

“Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, giấu trong bụng từ đây, không được nhắc lại, ai hỏi cũng không được thừa nhận!” Thích Vấn Điệp lập tức lên tiếng đề nghị, cũng kiến nghị Lục Sơ Linh cũng phải giữ bí mật đối với cả Lục Mặc bên kia: “Tâm trạng của Đại sư huynh vốn đã khó chịu, không cần lấy chuyện này làm phiền đến hắn.”

Lục Sơ Linh nghĩ đến đại ca của mình, phiền muộn gật gật đầu.

Tống Thanh Từ vừa mới trở về phòng, đã có ảnh vệ tiến đến bẩm báo lại tình hình trong phòng của ba người Lục Sơ Linh, An Liên Hoa và Thích Vấn Điệp.

Tống Thanh Từ điềm tĩnh ngồi bên bàn uống trà nguội, không bày tỏ chút thái độ nào. Sau khi Triệu Lăng đuổi ảnh vệ đi, bước đến hai bước, hỏi Tống Thanh Từ có muốn lập tức giải quyết người hay không.

Tống Thanh Từ lấy một cái hộp gỗ to bằng bàn tay từ trong tay áo ra đặt lên bàn.

Triệu Lăng nhận ra hộp gỗ này, đây là hộp gỗ đựng bánh ngọt mà Diệp cô nương chuẩn bị cho Cung chủ nhà hắn ta trước khi xuất phát.

Bỗng nhiên tiếng vang sột soạt rất nhỏ truyền ra từ trong cái hộp, Triệu Lăng lập tức hiểu ý, cầm lấy hộp gỗ rồi kính cẩn rời đi.

Ban đêm, gian phòng thứ tư trong khách điếm chữ thiên truyền đến tiếng động kỳ quái, sau đó là giọng nữ hét chói tai. Khách nhân ở mấy gian phòng xung quanh đều bị đánh thức, mọi người vội vàng ra ngoài xem xem xem là chuyện gì xảy ra.

An Liên Hoa nằm trên giường nhỏ, run rẩy không ngừng, hai tay cầm lấy cổ, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển khó nhọc, sắc mặt đỏ bừng do bị ngạt, môi chuyển sang màu tím, chẳng mấy chốc người không động đậy nữa.

Thích Vấn Điệp ngồi ở bên giường nhỏ, cực kỳ hoảng sợ, vội vàng gọi người mau chóng mời đại phu, nhưng rõ ràng đã không kịp nữa rồi.

Lúc Lục Sơ Linh từ phòng trong đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức vội vàng muốn đi xem xét tình hình, lại bị Lục Mặc cản lại, Thích Vấn Điệp cũng bị Lục Mặc kéo ra ngoài.

Sau đó, mọi người phát hiện chỗ cổ áo nhô ra sau gáy An Liên Hoa đang nhúc nhích, một con bọ cạp độc đen bóng bò ra từ khe hở sau gáy nàng ta. Mọi người trợn tròn mắt rồi nín thở.
 


Bình Luận (0)
Comment