Thấy Tống Thanh Từ chỉ im lặng lắc đầu, không lên tiếng, Diệp Xu biết có lẽ hắn chỉ muốn ăn cháo nàng nấu, cho nên cũng không cảm thấy hứng thú đối với thức ăn phong phú đầy bàn này. Nhưng thực ra, bản thân món ăn không có tội, ai làm cũng như nhau cả, những đồ ăn này của Bách Hương Lâu cũng ngon không thua kém gì.
Diệp Xu muốn thay đổi tật xấu về mặt tâm lý của Tống Thanh Từ, bèn nghĩ cách khuyên nhủ hắn ăn.
“Ta cảm thấy thịt viên rau tề này rất ngon đó, rau tề có tác dụng nâng cao tinh thần và tỉnh táo đầu óc, giải độc tiêu sưng, còn có thể kích thích tiêu hóa. Trộn thêm một ít thịt nạc làm thành thịt viên, xem màu xanh biếc xinh đẹp như bảo thạch, ăn vào trơn trượt sướng miệng, mềm mềm, rất ngon đó.”
Diệp Xu nói xong thì múc một bát cho bản thân, dùng thìa múc một viên thịt viên rau tề đưa lên miệng. Thực ra một viên thịt viên này không tính là nhỏ, lúc Diệp Xu ăn thì trực tiếp một miếng một viên vào miệng, quai hàm bên phải phồng lên, nhô ra thành hình bán nguyệt.
Diệp Xu nhai vài lần một cách ngon miệng xong thì nuốt thịt viên rau tề trong miệng xuống bụng.
Sau khi Tống Thanh Từ nhìn thấy Diệp Xu ăn cơm như vậy thì có chút ý định động lòng, nhưng hắn vẫn không hề động vào đũa.
Hai người Phong Lễ Hòa và Trang Phi vốn dĩ đang một người tập trung ăn vịt quay, người còn lại chuyên tâm gặm ngỗng nướng, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn ăn đồ ăn chay. Nhưng sau khi nghe thấy lời giới thiệu của Diệp Xu, bọn họ đều cầm lấy bát tranh nhau múc thịt viên rau tề, nghe có vẻ ăn rất ngon nên hai người nhất định phải ăn.
“Vậy chàng nếm thử cá Bao Công này một chút đi? Cá diếc này chỉ có ở Lư Châu, nơi khác có thể không tìm được, xem trên lưng nó đen đến cỡ nào kia, có giống như Bao Công mặt đen hay không? Nói không chừng con cá này đã từng được Bao Công cảm hóa, đặc biệt đến thế gian để phổ độ chúng sinh, mọi người ăn xong sẽ có vận may tốt đấy.”
Tống Thanh Từ lắc đầu, hình như không muốn ăn cá cho lắm.
Phong Lễ Hòa và Trang Phi vốn đều đã ăn cá Bao Công rồi, nhưng sau khi nghe Diệp Xu nói như vậy thì cũng không nhịn được mà gắp lên ăn. Thời buổi này ai mà chẳng muốn vận may tốt, hơn nữa hưởng chút thần khí của Bao Công cũng không tệ, bọn họ cũng đều muốn được phổ độ.
“Gà Tiêu Dao thì sao, hoàn toàn không tanh chút nào, trong quá trình hầm nó có dùng rất nhiều rượu và gia vị, với lại trong này cũng bỏ thêm không ít thảo dược bồi bổ thân thể, không những kích thích sự ngon miệng của người khác, còn có thể bồi bổ cơ thể khỏe mạnh. Lúc Tào Tháo ngã bệnh cũng chính nhờ ăn món này để có cảm giác thèm ăn, cơ thể mới dần dần hồi phục khỏe mạnh. Sao công tử không nếm thử xem? Nói không chừng ăn vào rồi sẽ cảm thấy ung dung tự dại đó.” Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ không hề lay chuyển, lại dằn lòng xuống mà tiếp tục khuyên nhủ hắn.
Tống Thanh Từ vẫn không động đũa, ngược lại Phong Lễ Hòa và Trang Phi lại lần nữa cầm đũa lên hướng về phía gà Tiêu Dao được Diệp Xu giới thiệu.
Hóa ra ăn cơm lại có thể thần kỳ như thế, nếu như có vài người ở bên cạnh giới thiệu cách chế biến và chuyện xưa ẩn chứa đằng sau món ăn, sẽ khiến người ta rất có xúc động muốn ăn nó. Hơn nữa, lúc ăn cũng cảm thấy hình như bản thân đã hiểu được món ăn này, hương vị cũng trở nên khác biệt, càng có ý nghĩa hơn.
“Chàng thật sự không ăn chút nào sao?” Diệp Xu nhìn Tống Thanh Từ.
“Có phần thưởng không?” Cuối cùng Tống Thanh Từ cũng mở miệng, ánh mắt nhìn Diệp Xu cực kỳ rõ ràng, hắn lại muốn nghe loại lời nói này.
Chuyện này vẫn chưa xong phải không!
Diệp Xu dứt khoát gật đầu với Tống Thanh Từ, nàng bảo hắn ăn bao nhiêu tùy thích, ăn no rồi sẽ có phần thưởng mà hắn muốn.