Phong Lễ Hòa ở bên cạnh nghe đến mờ mịt: “Còn có phần thưởng sao? Phần thưởng gì thế?”
Trang Phi nhai đồ ăn trong miệng, liếc nhìn về phía Diệp Xu và Tống Thanh Từ, cười thầm mà không nói gì. Nàng ấy đương nhiên hiểu được “phần thưởng” là cái gì, chắc chắn là liếc mắt đưa tình giữa đôi nam nữ này rồi.
“Khen ngợi.” Gương mặt Tống Thanh Từ điềm tĩnh nói cho Phong Lễ Hòa.
Diệp Xu: “...”
Quả thực xem như là khen ngợi, có điều là khen ngợi ở phương diện kia.
“Nói vậy ta cũng muốn nghe nữa.” Phong Lễ Hòa cười hỏi Diệp Xu, có thể khen hắn ta một câu hay không.
“Ngươi ăn uống ngon miệng như vậy, khen ngươi làm cái gì?” Trang Phi lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Diệp cô nương cũng có thể khen Tống công tử, tại sao không thể khen ta, dù sao cũng chỉ là một lời khen ngợi mà thôi, có thể có chuyện gì quan trọng hơn chứ?” Phong Lễ Hòa khó hiểu mà hỏi lại Trang Phi.
Trang Phi bĩu môi, trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì cho hay. Dù sao nàng ấy cũng không thể nói cho hắn ta rằng, cô nương nhà nàng ấy đang ân ân ái ái với Tống công tử, người không liên quan chớ quấy rầy.
“Nếu đã thích ta khen, bây giờ ta sẽ khen các ngươi. Chúc các ngươi mọi điều may mắn, mỗi ngày ăn uống ngon miệng, vui vẻ phấn chấn, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh, võ công càng lúc càng lợi hại, trẻ mãi không già.” Diệp Xu lên tiếng để hòa giải bầu không khí.
Phong Lễ hòa cười ha hả, liên tục cảm tạ Diệp Xu. Trang Phi cũng cười đứng lên, sau đó khen ngợi Phong Lễ Hòa theo cô nương nhà mình, để tránh lát nữa hắn ta lại nhiều chuyện.
Nàng vừa dứt lời, đã thấy Tống Thanh Từ liếc mắt nhìn mình như có ý khác.
Diệp Xu lập tức múc thịt viên rau tề cho Tống Thanh Từ ăn, bảo hắn ăn nhiều một chút.
“Ăn no rồi thì ta sẽ lập tức nói với chàng, nhưng chàng cũng không thể dùng điều này để uy hiếp không ăn cơm được. Cơm phải ăn đường hoàng, không được tùy hứng, điều dưỡng tốt cho thân thể mới khiến người ta yên tâm được. Thân thể chính là của bản thân chàng, người khác không thể thay thế được.”
Diệp Xu có thể nghiêm túc về chuyện ăn cơm hơn những chuyện khác, lúc nàng đè thấp giọng nói với Tống Thanh Từ, lông mi dày rậm nhấp nha nhấp nháy, trên mặt lộ ra một chút vẻ chân thành.
Tống Thanh Từ hoàn toàn không nóng nảy, hắn dùng thìa múc một viên thịt viên rau tề đưa đến bên miệng, vẫn tuân theo cách dùng cơm nhã nhặn của hắn, một viên thịt viên phải cắn ít nhất ba miếng mới được, im lặng nhai kỹ từ từ rồi nuốt xuống.
Sau khi ăn liền ba viên thịt viên rau tề xong, hắn lại ăn thêm năm miếng nhỏ mì rồi đặt đũa xuống, lập tức nhìn về phía Diệp Xu.
Diệp Xu đã hứa hẹn thì sẽ không ngập ngừng. Nàng đưa tay ghé sát bên tay Tống Thanh Từ, nhanh chóng nói ra những lời mà bản thân vừa mới nghĩ xong.
Tống Thanh Từ nghe xong lập tức cười lên như trước.
Phong Lễ Hòa nhìn thấy hai người này thân thiết như vậy thì ngây ngẩn cả người. Hắn ta đánh rơi chân gà đang gặm dở một nửa trên tay, nhìn bọn họ với vẻ ngơ ngác. Sau đó hắn ta quay đầu lại nhìn về phía Trang Phi, tỏ ý Trang Phi cũng nhìn đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy.
Trang Phi bày ra vẻ mặt chẳng sao cả mà hỏi lại Phong Lễ Hòa ra làm sao.
“Hai người bọn họ ——”
“Làm sao thế?” Trang Phi trợn mắt, hỏi lại Phong Lễ Hòa lần nữa một cách rất đúng lý hợp tình, ngược lại khiến Phong Lễ Hòa cảm thấy bản thân hình như có hơi chuyện bé xé to.
Phong Lễ Hòa nhíu lại lông mày với vẻ nghi ngờ sâu sắc, trái nhìn sang Tống Thanh Từ, phải nhìn sang Diệp Xu, phát hiện hai người đã khôi phục tư thế ngồi lúc nãy. Diệp Xu đang vùi đầu tập trung ăn cơm, hai người cũng chẳng nói chuyện.
Có lẽ đúng là hắn ta nghĩ nhiều rồi, nhi nữ giang hồ không để ý chuyện vặt vãnh, mặc dù Tống Thanh Từ là thư sinh, nhưng lăn lộn lâu ngày với nhi nữ giang hồ cũng chẳng quan tâm chuyện râu ria theo nàng rồi.