Sau khi mọi người ăn cơm no nê, bởi vì thời tiết buổi trưa quá nóng, không có chỗ nào có thể dạo chơi nên mọi người đã trở về khách điếm nghỉ ngơi một chút.
Trên đường trở về, Diệp Xu thấy ven đường có bán quả hải đường, quả không lớn lắm, mỗi một quả tròn tròn nhẵn bóng, đỏ tươi chói mắt, trông rất vừa ý nên nàng bèn mua một giỏ.
Trang Phi và Phong Lễ Hòa đều cảm thấy quả này tươi đẹp như thế, không nhịn được mà cảm thấy ăn rất ngon. Trước kia, Phong Lễ Hòa từng ăn quả hải đường này rồi, bây giờ vẫn bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của nó mê hoặc, hắn ta cắn một miếng, vị chua chát lan thẳng từ đầu lưỡi đến hai má khiến Phong Lễ Hòa nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng.
“Chua quá đi.”
Trang Phi chỉ cắn một miếng, còn chưa kịp cắn thịt quả vào miệng đã bị chua đến không chịu nổi mà trực tiếp ném quả có dấu răng cắn xuống đất.
Không chỉ có vị chua, còn chát nữa, ăn xong thì miệng chẳng khác nào bị tảng đá mài qua một lần vậy.
Trang Phi cực kỳ ghét bỏ, sau đó nàng ấy thấy Triệu Lăng lại đang ở bên kia bình tĩnh nhìn mình, nàng ấy bỗng nhiên có chút tức giận nên bảo hắn ta cũng đến ăn.
Triệu Lăng dời ánh mắt đi, vẻ mặt không hề thay đổi mà theo sát sau lưng Tống Thanh Từ, giữ gìn phép tắc, không hề đáp lại bất cứ lời nào.
Trang Phi vẫn không thích tính tình giống như đầu gỗ này của hắn ta, cho nên cứ trêu chọc hắn ta không ngừng. Trang Phi chạy đến trước mặt cô nương nhà mình, khuyên Diệp Xu bảo Tống công tử ra lệnh cho Triệu Lăng ăn quả hải đường. Nàng ấy rất muốn xem xem tên đầu gỗ ngốc nghếch này ăn quả hải đường vừa chua vừa chát sẽ có dáng vẻ như thế nào.
“Người ta đang yên đang lành, ngươi ức hiếp người ta làm cái gì.” Diệp Xu khuyên bảo Trang Phi đừng quấy rối.
“Không bằng cô nương nói xem quả hải đường này chắc chắn có hiệu quả thần kỳ gì đó đi?” Trang Phi suy nghĩ nhanh trí, đột nhiên hỏi.
“Bồi bổ lá lách, trị tiêu chảy, làm sinh nước bọt để giải tỏa cơn khát.” Diệp Xu nói.
“Ra là vậy à, ta đây cũng là để hắn ta bồi bổ sức khỏe, mới gọi hắn cùng ăn.” Trang Phi cười một tiếng vui vẻ, nhíu mày nhìn về phía Tống Thanh Từ: “Ngài nói có đúng hay không, Tống công tử?”
Tống Thanh Từ khẽ cười một tiếng, gọi Triệu Lăng đến ăn một quả.
Triệu Lăng lập tức cầm lấy một quả từ trong giỏ rồi nhét vào miệng. Hắn ta ngược lại rất sảng khoái, nhét cả quả vào. Lúc ăn, ngoại trừ nhổ cuống ra thì Triệu Lăng đã ăn hết hoàn toàn. Trước khi ăn, hắn ta không hề có biểu cảm gì, lúc ăn không có nét mặt gì, sau khi ăn cũng chẳng có vẻ mặt gì cả.
Trình độ không lộ nét mặt của Triệu Lăng đã đến mức khiến Trang Phi hoài nghi rằng quả hải đường mà hắn ăn và của nàng ấy chắc chắn không phải cùng một loại.
“Tống công tử tìm người như vậy ở đâu ra thế, ngốc chẳng khác nào đầu gỗ cả, một chút sức sống cũng chẳng hề có.” Bởi vì chuyện của tên ăn mày mà Trang Phi đã loại bỏ thành kiến đối với Tống Thanh Từ, bây giờ nàng ấy càng ngày càng vui lòng trò chuyện với hắn.
Tống Thanh Từ lạnh nhạt cười nói: “Ta tùy tiện tìm được.”
Trang Phi nghe thấy lời này giống như những lời tùy ý chiếu lệ, nhưng Diệp Xu lại biết rõ những lời này là sự thật. Đám ảnh vệ này của Tống Thanh Từ chắc chắn đều có tố chất giống hệt như Triệu Lăng, tùy tiện chọn ra một tên từ trong số đó, đoán chừng cũng đều có tính cách đầu gỗ như vậy.
“Ta đoán ta đâm hắn ta bằng kim thì hắn ta cũng chẳng biết kêu đau.” Trang Phi ghé sát bên người Diệp Xu, nhỏ giọng nói đùa.
“Còn ức hiếp người ta, chê cười người ta nữa, ta sẽ bảo ngươi xéo đi đấy!” Diệp Xu sợ Trang Phi quá đáng, bèn nhéo lỗ tai của nàng ấy mà cảnh cáo. Bàn về võ công, khả năng của Trang Phi hoàn toàn không bằng một ngón tay của Triệu Lăng nhà người ta. Nàng rất sợ nàng ấy ngang ngược quá đến mức chết cũng không biết chết như thế nào.