“Không ngon bằng của nàng.” Lời đánh giá của Tống Thanh Từ rất lạnh nhạt, nghe có vẻ như hắn thực sự cảm thấy bánh gối này ăn không ngon, mà không phải dối lòng mà khen ngợi tay nghề nấu ăn giỏi của Diệp Xu.
Mặc dù Diệp Xu thật lòng cảm thấy bánh gối này ăn rất ngon, nhưng nàng cũng chấp nhận lời khen của Tống Thanh Từ. Diệp Xu cười đến mặt mày cong cong, vui vẻ tiếp tục ăn bánh ngọt.
“Tích lũy sâu dày, từ từ thả ra!” Diệp Xu không quên nhiệm vụ “khen ngợi” mà nàng đã hứa hẹn.
Sóng mắt của Tống Thanh Từ khẽ gợn, ra vẻ không hiểu hỏi Diệp Xu: “Cái này cũng tính sao?”
“Sao lại không tính, chàng phải ngẫm lại hai chữ sau cùng.” Diệp Xu lên tiếng gợi ý.
Tống Thanh Từ rũ mắt mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Lúc này Diệp Xu mới nhận ra là Tống Thanh Từ cố tình, nàng lại mắc bẫy rồi.
“Chàng bắt nạt ta! Cẩn thận lát nữa ta không nấu cơm cho chàng ăn nữa!”
“Nàng thử xem.” Tống Thanh Từ cầm lấy một miếng bánh gối, đưa đến bên miệng Diệp Xu: “Xem nàng có bỏ được hay không.”
Diệp Xu vừa cắn bánh gối, vừa tức tối liếc nhìn Tống Thanh Từ, nàng đương nhiên nghe hiểu ý trong lời nói của hắn.
Ý của Tống Thanh Từ là nếu nàng dám cắt cơm của hắn, đó chính là nàng không đủ thích hắn, chỉ khi không đủ thích hắn mới có thể bỏ được.
Thực ra, Diệp Xu quả thật không dám, nàng thật sự chột dạ, sợ Tống Thanh Từ nhìn thấu nàng cũng không phải thật lòng thật dạ thích hắn. Nàng càng sợ bản thân sẽ làm phật lòng Tống Thanh Từ hơn, đợi đến một ngày mỗi người đi một ngả, khoản phí chia tay to lớn của nàng sẽ bị nhỡ mất. Diệp Xu đã cố gắng lâu như vậy rồi, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.
“Ta đi ngủ một lát, tỉnh dậy ta muốn ăn canh hải đường nấm tuyết do nàng nấu.” Tống Thanh Từ dường như sợ Diệp Xu thực sự cắt cơm của hắn nên cố tình gọi món trước.
Diệp Xu đồng ý, nhưng nàng lại thấy Tống Thanh Từ ngồi ở tại chỗ không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mình. Sau khi Diệp Xu khẳng định và chắc chắn gian phòng này là phòng ở của mình, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, lập tức chủ động ngỏ lời tiễn Tống Thanh Từ trở về phòng.
Lúc này, Tống Thanh Từ mới đứng dậy.
Rõ ràng hắn ở ngay bên cạnh, đi hai bước là đến rồi, cứ khăng khăng phải nắm được bàn tay nhỏ bé của người ta, tiễn hắn đến bên giường nhỏ mới được. Dù sao cũng tiễn đến rồi, Diệp Xu lại đứng trông coi bên cạnh giường nhỏ, nhìn Tống Thanh Từ ngủ như lần trước. Kết quả nhìn được một lúc, bản thân nàng đã khoanh hai tay bên giường nhỏ, gối đầu lên cánh tay mà ngủ thiếp đi.
Tống Thanh Từ nằm nghiêng, nhìn gương mặt ngủ say của Diệp Xu với ánh mắt bình tĩnh, hắn đưa tay về phía hai gò má của nàng, nhưng lại đến cách nửa tấc thì rụt tay lại, Tống Thanh Từ sợ thật sự chạm vào rồi sẽ đánh thức nha đầu lừa đảo vừa mới ngủ.
Diệp Xu cảm thấy cánh tay rất mỏi, mới mở mắt ra. Lúc này, nàng mới nhận ra bản thân lại ngủ thiếp đi trước giường của Tống Thanh Từ, Diệp Xu vội vàng ngồi thẳng người, thấy Tống Thanh Từ đang ngủ say trên giường, không ai phát hiện chuyện nàng ngủ ở đây mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng xoa xoa cánh tay đau nhức, khom lưng đứng dậy, lén lút rời khỏi phòng.
Lúc nhá nhem tối, tất cả mọi người ở lại khách điếm ăn cơm.
Tống Thanh Từ không có mặt vì đang ngủ.
Ba người Diệp Xu, Trang Phi và Phong Lễ Hòa ngồi một bàn, đang im lặng ăn cơm.
Có rất nhiều đệ tử phái Hoa Sơn ngồi xung quanh bàn, cực kỳ tưng bừng, nhận tiện kể ra những điều mà bọn họ mắt thấy tai nghe ngày hôm nay, sau đó thì nhắc đến Kim Vạn Lượng.
“Đúng là thê thảm, hắn ta bị một nhành hoa mai trắng đâm vào giữa lông mày cũng thôi đi, ba ngày trước thê tử và nhi tử của hắn ta cũng đều chết cả rồi, cả nhà đều bị giết sạch!”