Lúc Kim Vạn Lượng bị giết, Lục Sơ Linh lại đang ở hiện trường, nàng ta vốn đang áy náy vì lúc đó không thể bảo vệ tốt cho Kim Vạn Lượng. Bây giờ nghe thấy cả nhà hắn ta cũng chẳng còn nữa, tâm trạng áy náy này của Lục Sơ Linh càng tăng thêm.
Hôm nay, Lục Sơ Linh đến khách điếm rồi thì không ra khỏi cửa nữa, sau khi nghe nói tình hình, nàng ta lập tức hỏi sư đệ đang kể về chuyện này xem tình hình cụ thể đến cùng như thế nào.
Sư đệ lắc đầu, tỏ vẻ hắn ta cũng chỉ nghe người ta tùy tiện kể lại, không rõ tình huống cụ thể cho lắm.
Lúc này đây, Mộ Dung Dật đầm đìa mồ hôi bước vào cửa, nói với Lục Sơ Linh: “Ta đoán sư tỷ quan tâm đến chuyện cả nhà Kim Vạn Lượng mới đặc biệt đi hỏi thăm. Ba ngày trước, thê nhi và đầy tớ trong nhà của Kim Vạn Lượng, tổng cộng hơn năm mươi miệng ăn bị người khác diệt khẩu ngay trong đêm đó, gia đinh tận mắt nhìn thấy tình huống nói rằng, lúc đó có tổng cộng hơn ba mươi kẻ gian đến, thấy người thì giết, hắn ta núp trong bụi cây mới may mắn thoát được nạn.”
Ngay sau đó, Mộ Dung Dật lấy ra một bản khai chứng cứ mà hắn ta chép lại từ nha môn bên kia đưa cho Lục Sơ Linh xem.
Sau khi Lục Sơ Linh lướt nhìn sơ qua chứng cứ thì lập tức nhìn về phía Diệp Xu: “Là Lăng Vân Bảo.”
Mọi người có mặt ở đây nghe thấy lời này đều ngay lập tức nhìn về phía Diệp Xu với vẻ căm hận.
Diệp Xu nghe nói chuyện này vậy mà lại có liên quan đến Lăng Vân Bảo, ngoại trừ ngạc nhiên ra thì hoàn toàn không có manh mối gì. Mặc dù nàng là Bảo chủ của Lăng Vân Bảo, nhưng chỉ là một con rối mất quyền lực nên nàng hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Có điều Diệp Xu cảm thấy nếu Diệp Hổ thực sự muốn phái người đi giết thê nhi của Kim Vạn Lượng thì sẽ không để người ta lưu lại đầu đề câu chuyện về “chứng cứ” lớn như vậy được.
“Tại sao các ngươi lại giết nhiều người như vậy?” Lục Sơ Linh đi đến trước mặt Diệp Xu, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào nàng, tức giận mà chất vấn nàng.
Diệp Xu dùng đũa gắp đồ ăn vào đặt trong bát, sau đó nhìn thẳng về phía Lục Sơ Linh: “Ngươi hỏi sai người rồi.”
“Nực cười, ngươi đường đường là Bảo chủ của Lăng Văn Bảo, vậy mà lại không biết thuộc hạ của mình phạm phải điều gì sao? Hơn năm mươi mạng người cũng giết rồi, giả vờ vô tội gì chứ!” Đệ tử của phái Hoa Sơn lại bắt đầu công khai lên án Diệp Xu.
Diệp Xu tiện tay ném ra một chiếc đũa, trong chớp mắt đã cắm vào trên búi tóc của đệ tử phái Hoa Sơn đang nói chuyện một cách chính xác.
Lúc đệ tử của phái Hoa Sơn phản ứng lại đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hiển nhiên đã cảm nhận được sự uyên thâm từ võ công của Diệp Xu.
“Hoặc là câm miệng, hoặc là cút.”
Sau khi Diệp Xu cảnh cáo những người này xong, nàng cướp lấy chứng cứ trong tay Mộ Dung Dật, nhìn lướt thoáng qua. Dựa theo những miêu tả trên chứng cứ, nhân chứng chính tai nghe thấy đám thích khách nói chuyện với nhau, nói bọn họ là sát thủ của Tứ An Đường từ Lăng Vân Bảo, hơn nữa nhân chứng còn nhặt được một thanh kiếm có khắc hình dạng ký hiệu của Tứ An Đường ở Lăng Vân Bảo.
“Cũng chỉ có những đồ ngốc như các ngươi đây mới bị thứ đồ này che mờ mắt.” Diệp Xu cũng chẳng giải thích nhiều, cực kỳ nóng nảy mà ném chứng cứ trở lại trong lòng Mộ Dung Dật rồi ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Mộ Dung Dật nghe ra câu nói có hàm ý khác của Diệp Xu, tự mình xem xét lại chứng cứ lần nữa, sau khi Diệp Xu thốt ra lời nhắc nhở vừa rồi, dường như hắn ta nhận thấy có chỗ nào khác thường, nhưng lại không dám chắc chắn, bèn vội vàng mời Phong Lễ Hòa đến xem, chỉ vẽ một chút.
Sau khi đảo mắt liếc sơ qua một lần, Phong Lễ Hòa hỏi lại Mộ Dung Dật: “Hiện trường có thi thể của thích khách không?”
Mộ Dung Dật lắc đầu.