Đêm đã khuya, Diệp Xu nghe thấy sát vách có động tĩnh, nàng vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bên cạnh. Thấy Tống Thanh Từ mở cửa, nàng lập tức xoay người xuống lầu, bưng canh hải đường nấm tuyết mà nàng đã hầm xong từ sớm lên cho hắn.
Quả hải đường được nấu xong đã mất hết vị chát, ăn vào chua chua ngọt ngọt, phần thịt quả gần hạt còn thoảng thoảng một mùi cỏ tươi. Uống một ngụm canh ngào ngạt mùi thơm của quả, mát lạnh ngon miệng, vị giòn mềm của nấm tuyết lan tỏa trong khoang miệng, ngược lại đã giảm bớt sự oi bức của đêm mùa hè khiến người ta cảm thấy nôn nóng này.
“Suốt thời gian này nàng không ngủ, là để đưa cái này cho ta sao?” Tống Thanh Từ hỏi.
Nếu đại ma đầu cho rằng như vậy, Diệp Xu sao có thể bỏ qua cơ hội lập công chứ, nàng lập tức gật đầu thừa nhận.
Thực ra, nàng ngược lại không phải vì vậy mà không ngủ, mà là Diệp Xu có chút tò mò nguyên do tại sao một nhà Kim Vạn Lượng bị giết sạch, suy nghĩ một hồi thì phát hiện đêm đã khuya rồi.
Tống Thanh Từ khẽ cười một tiếng.
Diệp Xu cứ cảm thấy nụ cười này của hắn có chút ý tứ khác, nhưng thấy sắc mặt trái lại vẫn ổn của Tống Thanh Từ, hình như hắn cũng vui vẻ.
Ngươi đừng đoán tâm tư của đại ma đầu, suy nghĩ nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian của bản thân mà thôi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.
Diệp Xu tự động bỏ qua những chỗ nàng không hiểu, kể cho Tống Thanh Từ nghe về chuyện mọi người thảo luận lúc chập tối.
“Chàng cảm thấy là ai làm ra chuyện diệt khẩu mức này, lại có thể vu oan cho Lăng Vân Bảo thế?” Diệp Xu hỏi.
“Đương nhiên là người bất chính, để che giấu những vết nhơ không muốn để người khác biết.” Tống Thanh Từ điềm nhiên đáp lại.
“Bọn họ đều khuyên ta cải chính danh nghĩa cho Lăng Vân Bảo, ta đã nghe lời của chàng, không bị bọn họ cám dỗ, kiên quyết mặc kệ những chuyện râu ria kia.” Diệp Xu lên tiếng khoe khoang.
“Thật ngoan.” Tống Thanh Từ khen ngợi nàng.
“Chàng nói cụ thể chút đi.” Diệp Xu kìm nén nụ cười xấu xa mà nhìn sang Tống Thanh Từ, mấy ngày nay đều là Tống Thanh Từ ức hiếp nàng, luôn muốn nàng khen hắn, hôm nay nàng cũng muốn được khen: “Chàng cũng khen ta đi mà.”
Tống Thanh Từ mỉm cười ấm áp, hắn nắm chặt tay Diệp Xu, nghiêm túc đứng đắn nhìn Diệp Xu, hỏi nàng muốn nghe lời khen về phương diện nào, hắn đều có thể nói được.
Ban đầu Diệp Xu muốn lời khen đơn giản, nhưng Tống Thanh Từ vừa hỏi phương diện nào lại khiến nàng cảm thấy chuyện đơn giản đã trở nên có màu mè.
“Xinh đẹp tột cùng.” Tống Thanh Từ chủ động khen một lời trước, sau đó còn không quên bổ sung: “Biểu hiện đêm đó của nàng.”
Ai muốn hỏi cái này! Ai muốn chàng nói chuyện này! Đây là khen ngợi sao hả?
“Không không không, chàng khen ta nấu cơm ngon miệng là được.” Diệp Xu hoảng hồn lập tức mở lời uốn nắn.
“Sắc hương đầy đủ, mịn mà không ngấy, lúc cứng lúc mềm, dư vị vô tận.” Tống Thanh Từ nói xong thì cụp mắt xuống khuấy đều nấm tuyết trong bát canh, cố tình múc lên một đóa nấm tuyết lớn và dày nhất.
Diệp Xu: “...”
Những từ ngữ này đều là những lời tốt đẹp, nhưng khi một số ít này kết hợp với nhau, lại rất bẩn.
Diệp Xu nghiêm túc nghi ngờ đại ma đầu đang lái xe, nhưng nàng không có bằng chứng.
"Cũng xem như khi căng khi thả."
Là một tiểu cô nương dễ thương trong sáng và ngây thơ, Diệp Xu quyết tâm không để mình bị lừa, giả vờ không hiểu ngoại ngữ, giống như một giáo viên tiếng Trung, nghiêm túc chỉ ra những từ sai của đại ma đầu…
Khi căng khi thả cũng không phải để hình dung mỹ thực.
Từ này chắc chắn là do Tống Thanh Từ muốn bôi bẩn, buộc phải bịa ra, sửa chữa mình!
"Căng giãn vừa phải, nắm rõ thời gian và nhiệt độ, mới có thể làm ra món ăn ngon thực sự." Tống Thanh Từ nghiêm túc giải thích, sau đó hỏi ngược lại Diệp Xu có phải như vậy không.