Diệp Xu không thể không gật đầu đồng ý.
May mà vừa rồi nàng không nóng nảy, thẳng thừng nói đại ma đầu không tốt, nếu không chắc chắn hiện giờ đại ma đầu sẽ phản bác lại nàng.
"Tiếp tục khen đi!" Tống Thanh Từ hiểu ý nói.
Diệp Xu lập tức lắc đầu, kiên quyết không cần.
Nàng sợ Tống Thanh Từ lại nói gì nữa, vội vàng giả vờ lấy tay che miệng, ngáp: "Ta mệt, muốn đi ngủ, ngày khác đi."
Tống Thanh Từ cười rộ lên, trong mắt tản ra ánh sáng nhợt nhạt, hiển nhiên cười như có ý tứ khác, giống như câu nói lúc nãy nàng đã nói có gì đó không đúng lắm..
“Ta buồn ngủ muốn đi ngủ, ngày khác đi.”
Có vấn đề gì với câu nói này à?
Cuối cùng Diệp Xu cũng phản ứng lại, khuôn mặt nhanh chóng nóng bừng, nàng nhanh chóng nhảy dựng lên, rối rắm nói lời tạm biệt với tên ma đầu bẩn thỉu kia, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nữa!
...
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng ở đằng đông, gió nhẹ thổi bay những chiếc lá liễu uốn lượn, lúc này vẫn còn hơi lạnh lẽo.
Trong nhà trọ chỉ có một ít người mới vừa rời giường. Phong Lễ Hòa vui vẻ cưỡi ngựa trở về, tay xách theo một túi điểm tâm,vội vàng lên lầu hai, chạy đến phòng Diệp Xu.
Hắn ta giơ tay lên định gõ cửa, lại lo Diệp Xu chưa ngủ dậy, sau đó lại thả tay xuống, dứt khoát đứng chờ ngoài cửa. Một lát sau, hắn ta thấy Trang Phi bưng chậu nước đi lên, đưa điểm tâm cho Trang Phi.
Trang Phi biết món điểm tâm này là của Bách Hương Lâu, không khỏi cảm thán: "Cô nương nhà ta thật may mắn, hôm qua Tống công tử cũng mua cho nàng, lần này nàng chắc chắn có thể ăn no rồi."
Trang Phi nói cảm ơn với Phong Lễ Hòa, dùng cánh tay kẹp túi điểm tâm, bưng chậu nước đi vào phòng.
Phong Lễ Hòa ngẩn người, trong lòng vẫn còn đọng lại một chút xíu nghi ngờ, bây giờ lại bị lời nói của Trang Phi khiến nó mạnh mẽ sinh sôi, trong nháy mắt đã có thế cao chọc trời.
Phong Lễ Hòa thực sự muốn xác nhận suy nghĩ của mình, nhưng khi hắn ta đang do dự, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Triệu Lăng vác theo một túi hành lý lớn bước ra khỏi phòng.
Sau khi Triệu Lăng nhìn thấy Phong Lễ Hòa, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó vội vã xuống lầu để chuẩn bị chuyến đi.
Sau khi Triệu Lăng rời đi, cửa phòng vẫn luôn để mở, Phong Lễ Hòa thấy Tống Thanh Từ ngồi ở bên cạnh bàn, lúc này Tống Thanh Từ cũng nhìn về phía hắn ta.
Phong Lễ Hòa mỉm cười và bước vào phòng chào hắn. Phong Lễ Hòa thuận thế nhìn thấy trên bàn có một cái hộp gấm hình vuông rất tinh xảo đẹp mắt.
Tống Thanh Từ mời Phong Lễ Hòa ngồi xuống, mở hộp gấm ra, cho hắn ta xem chiếc vòng ngọc bên trong, mời Phong Lễ Hòa giám định giúp.
"Huyết Ngọc!" Phong Lễ Hòa kinh ngạc cầm lấy vòng ngọc, thở dài thán phục: "Đây là vật hiếm có khó tìm, giá trị cao, không biết Tống công tử tìm được nó ở đâu."
"Sau nhiều lần thay đổi, nhờ quan hệ, mới cầu tới." Tống Thanh Từ thản nhiên ngước mắt lên, nói với Phong Lễ Hòa: "Nếu Phong đại hiệp cũng thích, nghĩ sẽ không sai, ta còn sợ thứ này quá trần tục, không hợp với sở thích của người trong giang hồ."
Tặng chiếc vòng bảo vật Huyết Ngọc vô giá như vậy, thế nhưng còn sợ quá trần tục.
Người có tiền đều nói chuyện điên cuồng như vậy sao?
Trong lồng ngực Phong Lễ Hòa nghẹn một ngụm máu, lại không thể giải tỏa được. Không chỉ như thế, một dự cảm không lành hiện lên ngày càng mãnh liệt trong lòng hắn ta.
Muốn tặng vòng ngọc của Tống Thanh Từ cho người trong giang hồ, thế đương nhiên phải tặng cho nữ nhân, trong mấy tên giang hồ mà Tống Thanh Từ quen biết, đương nhiên người có khả năng nhất chính là Diệp Xu.
Phong Lễ Hòa nghĩ đến đây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xác nhận lại với Tống Thanh Từ: "Tống công tử, chẳng lẽ ngươi muốn tặng chiếc vòng ngọc này cho Diệp cô nương!"
Tống Thanh Từ vô cùng hoà nhã gật đầu một cái.