Lục Mặc tạm thời không nghĩ ra, trước tiên theo đám người Diệp Xu cưỡi ngựa quay trở về.
Mộ Dung Dật cũng giống như Lục Mặc, cảm giác được chuyện này rất kỳ quái, cố ý tiến lại gần nói cho Lục Mặc biết sự nghi ngờ của mình. Lục Mặc gật đầu, tỏ vẻ ý nghĩ của hắn ta và Mộ Dung Dật không khác nhau lắm.
"Chẳng lẽ lúc nãy nàng gọi chúng ta quay lại, là vì bảo vệ chúng ta." Mộ Dung Dật nhìn theo bóng lưng Diệp Xu đang cưỡi ngựa ở phía trước, quả thực không thể tin điểm này.
Lục Mặc im lặng, mấy ngày nay bọn họ lên đường, cơm nước đều do một tay nữ nhân này. Những bữa ăn nàng nấu tuy giản dị nhưng đều rất ngon và độc đáo. Khi mọi người đang ăn, họ sẽ tự nhiên cảm nhận được tấm lòng của nàng lúc nấu ăn.
Không biết vì điều gì, sau khi Lục Mặc ăn xong bữa cơm do Diệp Xu nấu, có hơi khó chấp nhận việc nàng là một cô nương xấu xa.
Nhưng sự thật trước kia bày ra ở đó, Lục Mặc kiên định, sẽ không bởi vì mấy bữa cơm mà thực sự thay đổi hoàn toàn ấn tượng ban đầu về Diệp Xu. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hắn ta cảm giác Diệp Xu giống như miệng một đường tâm một nẻo, muốn bảo vệ bọn họ, điều này cũng khiến suy nghĩ của Lục Mặc bắt đầu dao động. Thậm chí bắt đầu tự hỏi ở trong lòng, có lẽ thật sự giống như Phong Lễ Hòa nói, bản chất của nàng không xấu, là có điều khổ tâm.
Sau khi mọi người đổi sang đi đường vòng, tăng tốc độ di chuyển, cuối cùng cũng chạy tới trước cửa thành vào lúc hoàng hôn, thuận lợi đến Khai Phong.
Sau khi tìm được một nhà trọ phù hợp, mọi người cùng nhau ngồi quanh bàn ăn.
Lúc Lục Mặc đang chờ đồ ăn, cố ý hỏi Diệp Xu, rốt cuộc những người gặp trên đường ban nãy là ai.
"Không biết." Diệp Xu nói.
Mộ Dung Dật không nhịn được nói vào: "Sao nghe như tất cả chuyện về Lăng Vân bảo, Diệp bảo chủ đều không biết!"
"Ngươi xem ta có dáng vẻ của một bảo chủ không?" Diệp Xu hỏi ngược lại Mộ Dung Dật: "Ngẫm lại chưởng môn các ngươi, người nắm quyền chân chính phái Hoa Sơn, mỗi ngày đều bận rộn chạy khắp nơi như ta sao?"
Mộ Dung Dật và Lục Mặc liếc nhau một cái, đều hiểu được ý nghĩa từ câu nói của Diệp Xu. Diệp Xu nói nàng không phải là người nắm quyền chân chính của Lăng Vân Bảo.
Hai người không kịp suy nghĩ sâu xa, lúc này tiểu nhị của quán bưng mì dương xuân tới, lần lượt đưa đến trước mặt mỗi người.
Diệp Xu chú ý tới việc mỗi khi tiểu nhị bưng thức ăn đến, “đều sẽ nói với mỗi người Quý khách từ từ thưởng thức”. Hơn nữa lúc nói chuyện với mỗi người, đều sẽ liếc nhìn người đó một cái, nhưng lúc đưa đến trước mặt Lục Mặc, ánh mắt hắn ta lại không nhìn Lục Mặc.
Diệp Xu lập tức nghi ngờ, chỉ có lúc chột dạ người ta mới không dám nhìn đối phương. Lại đánh giá dáng vẻ của tiểu nhị trong quán này, dáng vẻ trông khoảng mười tám mười chín tuổi, là một tiểu tử, bàn tay có vết chai, nhưng lại không có yết hầu.
Diệp Xu lặng lẽ lấy chiếc găng tay tự chế của mình ra khỏi túi vải. Tống Thanh Từ ngồi bên cạnh Diệp Xu, phát hiện động tác nhỏ của Diệp Xu, thờ ở liếc nhìn nàng.
Lúc này, tên tiểu nhị trong quán trọ cười hì hì bưng bát đến chỗ Diệp Xu, cũng bảo nàng từ từ thưởng thức.
Diệp Xu lập tức bắt lấy cổ tay hắn ta, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn ta: "Ngươi là ai?"
Tên tiểu nhị giật mình, mắt đối mắt với Diệp Xu trong chốc lát, hiểu ra Diệp Xu đã nhìn thấu chân tướng, rút tay muốn bỏ chạy. Bởi vì Diệp Xu đang nắm chặt lấy hắn ta, tên tiểu nhị lập tức ném ba con tiểu xà từ tay áo của hắn ta vào người Diệp Xu.
Diệp Xu lập tức buông tay né tránh, tên tiểu nhị lập tức trèo cửa sổ chạy ra đường, nhanh chóng biến mất trong dòng người. Chưởng quỷ thấy thế thì hoảng sợ, những người khác trong đại sảnh cũng đều kinh hãi. Trang Phi và Triệu Lăng định dùng dao găm giết chết ba con tiểu xà kia, lại nghe Diệp Xu nói hãy để chúng sống.