"Ngâm rượu!" Diệp Xu nói.
Tất cả mọi người: "..."
Trang Phi cùng Triệu Lăng ngoan ngoãn bỏ ba con tiểu xà vào trong một cái bình rượu nhỏ rồi đóng kín.
Chưởng quỹ hơi bình tĩnh lại, vừa xin lỗi vừa mắng tiểu nhị không ra gì, ông ta thật không nghĩ tới hắn ta lại là loại người đó.
Chưởng quầy quay đầu, thấy tên tiểu nhị của quán đột nhiên bưng một cái khay từ cửa sau đi vào, sợ hết hồn, liên tục lui về phía sau.
"Xảy ra chuyện gì" Tiểu nhị thấy tất cả mọi người kinh hãi nhìn mình, vô cùng khó hiểu hỏi.
Diệp Xu: "Vừa rồi ngươi thả ba con rắn, trèo qua cửa sổ bỏ chạy."
Tên tiểu nhị "Xà, trèo cửa sổ" kia lại càng thêm mê mang: "Lúc ta vừa mới đến phòng củi lấy củi thì không biết vì sao lại ngất xỉu, sau khi bị đánh thức cũng lập tức chạy tới nơi này, ta không thả rắn, cũng không trèo qua cửa sổ."
Lúc này đám người Lục Mặc mới hiểu được, tên tiểu nhị bưng mì ban nãy đã dùng thuật dịch dung.
May mà mì còn chưa ăn, lập tức ném đũa, lấy kim bạc để kiểm tra độc, từ đó phát hiện chỉ có bát mì của Lục Mặc có độc.
"Là người nào muốn hại ngươi?" Trang Phi tò mò hỏi Lục Mặc.
Lục Mặc nhíu mày: "Vừa biết dịch dung, lại sẽ điều khiển độc, chắc là Đường Môn. Ta đã trả thù bọn hắn nửa năm trước."
"À đúng rồi, ngươi từng cùng Xích Cước song kiếm hợp bích giết chết đại công tử của Đường Môn." Trang Phi cảm khái: "Khi ấy, chuyện này có thể uy chấn võ lâm, khiến danh tiếng của ngươi vang xa."
Lục Mặc không nghĩ nói những chuyện này vào lúc này là đang khen ngợi mình, ánh mắt không vui nhìn Trang Phi một cái, ý bảo nàng ấy có thể câm miệng.
Trang Phi cố ý nhướng mày cười cười, khiêu khích lại.
Diệp Xu đang tiến đến bên cạnh Tống Thanh Từ, giả vờ quan tâm hỏi hắn có sao không, lúc nãy có bị doạ hay không.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ được mọi người nhìn chăm chú như một động vật nhỏ cần bảo vệ, cũng chẳng hề thấy khó chịu gì, chỉ thản nhiên lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, tự nhiên hào phóng.
Diệp Xu cũng rất bội phục hắn.
Mộ Dung Dật trầm ngâm nói: "Tính toán ngày tháng, đã được nửa năm, từ khi tin tức được truyền đi, đến chuẩn bị, lại từ Đường gia bảo tới tìm đại sư huynh, hầu như đều phải hao phí bao nhiêu thời gian. Nếu người của Đường Môn đã đuổi kịp đại sư huynh ở đây, thế thì chắc chắn sẽ không vì một lần thất bại mà từ bỏ, chắc chắn sẽ còn có lần sau."
"Hai lần ra tay thất bại." Diệp Xu nhắc nhở.
Mộ Dung Dật và Lục Mặc đồng thời sửng sốt, đồng thời tỉnh ngộ lại, mười hai “lão đầu yếu đuối, bệnh tật”' lúc trước gặp ở trên đường thật sự cũng là người của Đường Môn. Thì ra những người đó là muốn giăng bẫy bọn họ, cũng không phải Diệp Xu!
Nếu mọi người không hề đề phòng, chắc chắn sẽ rất dễ trúng độc của Đường Môn.
Vẻ mặt Lục Mặc phức tạp nhìn về phía Diệp Xu, trong lòng không thể không nhận, Diệp Xu đã cứu hắn ta một mạng.
Ơn cứu mạng này, nếu đổi lại là người khác, hoặc là người hoàn toàn xa lạ, đối với hắn ta mà nói, sẽ rất dễ nói một câu cảm ơn. Nhưng hết lần này tới lần khác là Diệp Xu, một nữ nhân từng ức hiếp muội muội của mình, khiến hắn ta khó có thể nói câu cảm ơn từ tận đáy lòng.
Lúc này, không chỉ có mình Lục Mặc cảm thấy rối rắm, Mộ Dung Dật cũng giống như Lục Mặc. Trong lòng hắn ta vẫn nhớ rõ cảnh lúc trước Lục Sơ Linh suýt nữa bị sỉ nhục, cảnh tượng khi được cứu ra khỏi kỹ viện, tóc tai xốc xếch, vẻ mặt đờ đẫn và khuôn mặt giàn giụa nước mắt...
Lúc ấy hắn ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đấm mạnh vào tường, thề sẽ báo thù cho Lục Sơ Linh, nhất định sẽ có một ngày tự tay giết Diệp Xu.
Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nên dám yêu dám hận, có thù tất báo, cũng nên nhớ ơn mà báo đáp.
Bây giờ...Nhưng...Làm thế nào cho phải đây.