Đương nhiên hiện giờ mọi người đều không nuốt nổi cơm nữa, có người của Đường Môn theo dõi, đổi sang chỗ khác ăn cơm e rằng cũng sẽ không an toàn. Ai biết đầu bếp hoặc tiểu nhị ở nơi đó cũng đều bị dịch dung thì sao.
Diệp Xu đề nghị sau khi mọi người cải trang xong sẽ tìm chỗ ở nghỉ ngơi, hơn nữa cũng sẽ tự tay chuẩn bị bữa tối.
Triệu Lăng chủ động nhận việc tìm nhà. Trang Phi lo lắng về năng lực làm việc của tên ngốc đầu gỗ này, dự định sẽ đi theo.
Diệp Xu vội vàng gọi Trang Phi lại đi mua thức ăn cùng mình. Vất vả lắm người của Thăng Dương cung mới chủ động muốn đi tìm nhà, nơi họ tìm nhất định phải an toàn và đáng tin cậy, Diệp Xu chỉ sợ Trang Phi đi theo sẽ làm hỏng chuyện.
"Hai người các ngươi cải trang xong, cố gắng đi đường vòng càng nhiều càng tốt, tìm cách thoát khỏi tất cả những người có thể đang lén lút theo dõi các ngươi, chờ đợi tin tức trong phòng riêng trên lầu hai của quán trà ở góc phố." Diệp Xu dặn dò Lục Mặc và Mộ Dung Dật xong, hỏi Tống Thanh Từ sẽ ở lại nghỉ ngơi hay là cùng nàng mua đồ ăn.
"Ta thấy sợ khi ở một mình."
Tống Thanh Từ lập tức đứng dậy, lựa chọn đi theo Diệp Xu.
Diệp Xu: "..."
Đại ma đầu luôn có năng lực khiến nàng không nói nên lời.
Trang Phi ở bên cạnh nghe thấy Tống Thanh Từ nói, lén nở nụ cười. Thật ra có đôi khi, nam nhân này ra vẻ yếu đuối, cũng rất thú vị, ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ đi theo bên cạnh nữ nhân. Có lẽ cô nương nhà nàng ấy thích loại cảm giác được mỹ nam yếu đuối dựa dẫm này.
Sau khi hai nhóm người tách ra, ba người Diệp Xu và Tống Thanh Từ, Trang Phi cùng nhau đi chợ.
Không có người ngoài, Tống Thanh Từ cũng chẳng thèm kiêng nể gì cả, đi không bao lâu đã muốn nắm tay Diệp Xu.
Diệp Xu lập tức hất ra, đây là phản ứng bản năng trong lúc vô tình của nàng, mùa hè nắm tay làm gì, nóng lắm.
Nhưng sau đó, Diệp Xu mới biết mình vừa hất tay của đại ma đầu. Nàng sợ rằng đại ma đầu sẽ tức giận vì nàng từ chối, lập tức giả vờ ngượng ngùng giải thích: "Có rất nhiều người trên đường phố, sẽ bị nhìn thấy."
Tống Thanh Từ im lặng.
"Ta thật sự rất thích nắm tay công tử, nhưng lại sợ bị người của Bách Hiểu Đường nhìn thấy, sẽ nói lung tung cho cha ta biết." Mỗi lần đại ma đầu đều im lặng, sẽ luôn khiến Diệp Xu cảm thấy áy náy nên vội vàng giải thích thêm vài câu.
"Ngươi có thể nói với cha ngươi, ngươi là vì lợi dụng ta, đang trấn an ta." Tống Thanh Từ thản nhiên nói.
Trong nháy mắt, Diệp Xu cảm thấy vô cùng tội lỗi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Thanh Từ. Những gì hắn nói rất chính xác, chẳng lẽ Tống Thanh Từ đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa nàng và Diệp Hổ?
Không đúng, lúc ở Lăng Vân bảo, Tống Thanh Từ vẫn bị người của Diệp Hổ theo dõi rất chặt, hơn nữa bên cạnh Diệp Hổ có rất nhiều cao thủ hộ vệ, không có khả năng để cho người ngoài tới gần nghe lén.
"Ta có chút năng lực, đáng để nàng lợi dụng, cha nàng sẽ hiểu."
Lời nói tiếp theo của Tống Thanh Từ giúp Diệp Xu an tâm hơn, chắc hẳn đại ma đầu chỉ thuận miệng nói câu này.
Diệp Xu vội vàng chủ động nắm chặt tay Tống Thanh Từ, cười tủm tỉm nói với hắn: "Đối xử với ta thật tốt."
Tống Thanh Từ đưa tay vuốt ve trán Diệp Xu.
Trang Phi ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, vội vàng chạy về phía người bán bắp cải, mua hai mươi cân rồi vác lên vai. Nàng ấy cố ý hướng túi bắp cải về phía Diệp Xu và Tống Thanh Từ, như vậy có thể che đi toàn bộ đầu nàng ấy, để cho nàng ấy không thể nhìn thấy cặp đôi đang tán tỉnh nhau kia, cho rằng “mắt không thấy tâm không phiền”.
Nửa canh giờ sau, mọi người yên vị trong một ngôi nhà riêng ở phía tây toà thành. Căn nhà không lớn cũng không nhỏ, sân trước ba gian, sân sau ba gian, có bếp và nhà kho. Nhà bếp có tất cả các gia vị và củi.
Lục Mặc và Mộ Dung Dật đều rất hài lòng với nơi này, hỏi Triệu Lăng sao tìm được nhà như thế này.