Cho nên nói, lúc có thịt ăn phải cố gắng quý trọng và ăn thật chậm."
Đường Vũ nghe cuộc đối thoại của hai người, tự hiểu bản thân là một “kẻ ăn mày”, nếu không biết quý trọng thịt, hay nuốt trộng trước mặt họ chắc chắn sẽ sinh ra khác biệt.
Đường Vũ buông thõng đôi mắt xuống, lấy hết dũng cảm há to miệng cắn một miếng thịt. Nàng ta muốn ăn nhanh cho xong, để kết thúc trận hành hạ này. Nhưng thịt này không thể nhai được, chúng cứng như đá. Đường Vũ hối hận nhất là mình cắn miếng thịt to quá, nàng ta muốn nuốt trộng cũng nuốt không xong, đành phải liều mạng nhai nhai rồi xé nó ra từng miếng. Khi nàng ta cố gắng nhai nhuyễn thịt, một máu loãng trong dó chảy ra tanh tưởi đến buồn nôn, rất khó nuốt!
Đường Vũ khó chịu đến mức vành mắt đã ngấn lệ, sau khi nàng ta dùng hết sức của mình nuốt xuống cục thịt này lập tức như mình chẳng còn xa cái chết bao nhiêu cả. Chuyện khiến Đường Vũ khó chịu nhất là dạ dày đang run lên, nàng ta quyết định nhắm mắt lại giả vờ ngất xỉu.
"Hôm nay, ta thấy hơi chóng mặt, Tống đại phu xem mạch cho ta đi, dùng Tống đại phu ngân châm châm cứu ta được không?" Diệp Xu giơ tay cho Tống Thanh Từ, giọng nói khá nhỏ nhưng đủ cho Đường Vũ nghe được. Sau đó, đôi mắt của nàng sáng lên lấp lánh nhìn Tống Thanh Từ, ám chỉ để hắn phối hợp diễn với mình.
Cũng khéo thay, sau khi ăn cơm chiều hôm nay, Diệp Xu vẫn chưa khiến Tống Thanh Từ thỏa mãn về cách “xưng hô” lại của mình, bây giờ gọi hắn là đại phu cũng rất thích hợp.
"Ừ, để ta xem sao." Tống Thanh Từ lập tức nắm lấy cổ tay của Diệp Xu.
Đường Vũ nghe Diệp Xu gọi Tống Thanh Từ là đại phụ, còn biết sử dụng ngân châm sợ hãi không dám giả vờ ngất nữa. Vì nếu nàng ta giả vờ ngất đi, có thể Diệp Xu sẽ bảo nam nhân kia đến châm cứu cho mình. Chỉ cần ngân châm đâm vào máu của nàng ta, lập tức sẽ biến thành màu đen, họ sẽ phát hiện máu trên cơ thể của nàng ta có độc, đương nhiên cũng sẽ phát hiện thân phận thật của nàng ta.
Đường Vũ hết cách chạy, đành gắp lên miếng thịt thứ hai cố gắng ăn nuốt như thịt sống. Cơ thể đã bắt đầu có phản ứng buồn nôn, nàng ta lại tiếp tục nhịn lại, cố gắng đè lại...
Lúc Tống Thanh Từ bắt mạch cho Diệp Xu, còn cố ý cau lông mày trông vừa nghiêm túc vừa khó xử.
"Cô nương bị chóng mặt, sợ chỉ châm cứu không hết đâu."
"Thật sao?" Diệp Xu vội hỏi lại.
Tống Thanh Từ cười khẽ, ra hiệu cho Diệp Xu đến gần một chút nữa mới nói.
Diệp Xu kề tai sát vào nghe.
"Ta là Tống đại phu, chứng chóng mặt của cô nương không cần chữa cũng sẽ khỏi thôi" Tống Thanh Từ mỉm cười nói nhỏ bên tai Diệp Xu.
Diệp Xu đỏ mặt đứng im tại chỗ, đáy lòng âm thầm lẩm bẩm mắng vài câu, rồi nàng vờ như bị chuyện nàng chóng mặt sẽ khỏi mà tim đập nhanh hơn, đương nhiên không còn cảm giác choáng váng nữa rồi.
Đường Vũ bắt đầu ăn miếng thịt thứ ba, trạng thái gương mặt của nàng ta đã vô thức xuất hiện vẻ vặn vẹo và hơi hung tợn.
Diệp Xu với Tống Thanh Từ vẫn còn nói chuyện với nhau, giả vờ như không nhìn thấy. Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu đầu bù tóc rối, đành chải tóc giúp nàng.
"Chàng biết chải tóc sao?" Diệp Xu ngạc nhiên hỏi.
Tống Thanh Từ gọi Triệu Lăng đến, bảo hắn ta lấy cho một cây lược gỗ rồi buộc tóc Diệp Xu lại, cài một cây trâm ngọc lên.
Đây là kiểu buộc tóc của nam giới.
Diệp Xu vui vẻ yêu cầu Tống Thanh Từ búi cho mình kiểu tóc Phi Thiên.
Tống Thanh Từ hỏi Diệp Xu búi tóc Phi Thiên là cái gì.
Diệp Xu nhếch môi, lắc đầu bảo Tống Thanh Từ xem như mình chưa nói gì. Cổ đại, nữ nhân nói chuyện về kiểu tóc với nam nhân, cũng giống như hiện đại, phụ nữ sẽ nói chuyện màu son môi, hãng nào hiệu nào với đàn ông vậy, đó là những món ở hai giới tính không thể nào hiểu được, thôi thì đừng thử làm gì.
"Ộ..."