Bên kia đột ngột phát ra tiếng nôn ọe.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ cũng nhìn sang.
Đường Vũ che miệng, gấp gáp chạy ra ngoài vịn vào thân cây nôn mửa liên hồi.
Diệp Xu đánh mắt sang chén lớn của nàng ta, trong đó chỉ còn lại có một miếng thịt, xuất sắc lắm rồi.
Đường Vũ khó chịu muốn chết lúc nôn mửa, nước mắt cũng theo tiếng khóc thút thít tuôn ra. Cuối cùng, cứu tinh của nàng ta tên Mộ Dung Dật và Lục Mặc đang nghỉ ngơi ở phòng phía Tây cũng xuất hiện.
Hai người choàng áo ngoài, vội vã chạy đến, thấy hình ảnh này hơi bị đần ra.
Mộ Dung Dật lập tức bước đến kiểm tra, hỏi tình hình của Đường Vũ.
Lục Mặc lại đến hỏi đầu đuôi câu chuyện với Diệp Xu và Tống Thanh Từ.
"Nàng ấy đói bụng nên xuống nhà bếp nấu ăn, ta ở bên cạnh nàng suốt quá trình đó, chắc là ăn nhiều thịt nóng quá mới nhả ra đó."
Sau khi Lục Mặc nghe Diệp Xu giải thích qua loa xong, cũng thấy quái lạ vì sao Đường Vũ lại đến cạnh giếng rửa dao, hắn ta đưa mắt nhìn đến cái chén trên bàn, bên trong chỉ còn một miếng thịt và chút canh, trên mặt canh là một lớp cháy đen sì, còn có bọt màu trắng và màu đỏ của vỏ trứng gà.
Thứ quỷ gì thế.
Đừng nói ăn hết đống này, ngay cả nhìn thôi cũng khiến người ta thấy gớm rồi.
Một kẻ ăn mày mà không thể nấu mấy món ngon thành ra thế này, thật làm người khác nghi ngờ. Đột nhiên, Lục Mặc hiểu ra vì sao Diệp Xu lại từ chối cô nương này đi chung với bọn hắn, nàng ta thật sự rất đáng nghi.
Lục Mặc quay đầu nhìn sang Đường Vũ còn đang nôn, cơ thể nàng ta khom xuống, run rẩy ôm bụng nôn mửa, cảm giác như đang phun hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài vậy. Nhưng ăn phải bát thức ăn gớm ghiếc như thế, đúng là còn độc hơn cả độc dược.
Tầm một nén nhang trôi qua cuối cùng Đường Vũ cũng ngừng rồi, sau khi nàng ta đi rửa mặt, uống nước, mới mệt lả người đi ngủ.
Lục Mặc kéo Mộ Dung Dật về phòng, dặn hắn ta rất nhiều chuyện.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Dật dẫn Đường Vũ và chia tay với nhóm Diệp Xu, rời khỏi Khai Phong.
Hôm qua, Mộ Dung Dật đã được Lục Mặc nhắc nhở nên thái độ của hắn ta đối xử với Đường Vũ có chút cẩn thận, còn muốn điều tra thân phận của nàng ta là gì.
Diệp Xu lại tiếp tục ở lại nhà, không rời đi. Thập Nhị Độc Quái của Đường Môn thay phiên nhau cải trang dạo vòng ở ngoài nhà theo dõi, nếu Đại tiểu thư của họ sẩy tay, họ lập tức tìm cách tấn công khác.
"Võ công của mười hai người chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của một trong số người đó. Thủ đoạn của Lăng Vân Bảo rất ngoan độc, đừng chọc giận Diệp Xu nếu không cả đời sau của Đường Môn chúng ta cũng đừng hòng vứt được phiền phức. Hay là cứ thổi tiêu, phóng độc trùng đi, không có áp sát lá cà, như vậy mới không bị hai đại cao thủ như Lục Mặc và Diệp Xu đuổi đánh." "Tiểu Nữ Oa" Cổ Hồng đề nghị.
Mười một người còn lại thấy ý kiến này rất hay, cho dù họ muốn giết người cũng phải âm thầm không để lại chứng cứ, hoặc diệt khẩu toàn bộ nhóm đó để trừ họa về sau. Nếu không lỡ chọc giận Lăng Vân Bảo, đúng là rất phiền phức.
Đợi đến đêm khuya, Cổ Hồng thổi tiêu và thả độc trùng của nàng ta vào, trong độc trùng này có đủ mọi thứ như bọ cạp, rắn, nhện và rết, rồi nàng ta đuổi đám côn trùng này xâm nhập vào trạch viện của nhóm Diệp Xu.
Một lúc lâu sau, khi không nghe được tiếng động trong đó nữa, nàng ta mới thổi tiêu gọi độc trùng về, nhưng thổi cả buổi chỉ có mấy con lờ mờ chạy về. Ban đầu, nàng ta sai đi hàng ngàn con độc trùng, giờ về lại chỉ lưa thưa chưa đến một trăm con nữa là.
Thập Nhị Độc Quái dự cảm không lành, họ cầm kiếm thâm nhập vào trong tòa nhà, lập tức ngủi được một mùi hương lạ, sau đó nhìn thấy một vùng bột phấn ở bên tường, có rất nhiều độc trùng đã chết ở đó, thậm chí thi thể cũng không nguyên vẹn, có con thiếu đầu còn có cả thiếu chân.