Vừa đẩy cửa phòng ra, mặt đất cũng có một lớp bột màu trắng, trên đó là chi chít rất nhiều độc trùng đã chết, đa số xác đã nát bét.
Cổ Hồng đau đứt ruột, muốn vươn tay chạm vào đám côn trùng bảo bối của mình, lại bị đồng đội ngăn lại.
"Đây là Hóa Thi Phấn, chạm vào nửa ngón tay của ngươi sẽ cục đấy."
"Chúng ta mắc bẫy rồi, họ không có ở đây, đám đó đã rơi đi từ lâu rồi!" Mười hai người lục soát cả tòa nhà xong, tức giận muốn ói máu.
Cổ Hồng khóc không ra tiếng, những côn trùng kia là nàng ta dùng cả mười năm mới nuôi được bảo bối, mỗi con đều rất ngoan ngoãn vâng lời và kịch độc, cuối cùng hành động đợt này làm tất cả chết sạch, nói nàng ta sau này sống làm sao đây.
"Ta phải giết chết chúng, phải báo thù cho côn trùng của ta!"
Giọng thét quanh quẩn trong trời đêm yên tĩnh.
...
Lúc này, nhóm Diệp Xu đang ở khách sạn ngoài thành trăm dặm, nhàn nhã nghỉ ngơi. Hóa Thi Phấn do Diệp Xu bảo Trang Phi Hoa mua với giá cao, mà tiền cũng do Lục Mặc chi mà. Nhưng bây giờ, Lục Mặc không có đồng bạc nào, nên Diệp Xu bảo sẽ ghi nợ cho Lục Mặc trước, đợi khi về phái Hoa Sơn lấy trả nàng là được.
Khoảng cách nơi này với kinh thành rất gần, Bách Hiểu Đường còn cố ý gửi tiêu đến báo cho Diệp Xu lão Bảo chủ rằng đã phái người đi diệt khẩu Ngụy Nhạc Hiền báo thù giúp nàng rồi, còn để lại một bức thư cho Ngụy Nhạc Hiền nhận tội thay Diệp Xu. Nội dung nhận tội có viết, Ngụy Nhạc Hiền thành thật khai do hắn lo lắng ngôi vị Hoàng Thái Tôn của mình, nên cố ý phái người châm ngòi vào ly gián quan hệ của Yến Vương Phủ và Lăng Vân Bảo.
Diệp Xu nhớ lại các từ trong thư nhận tội, hành văn không chỉ tốt mà nét chữ cũng rất đẹp, chắc chắn từ tay một gã nào đó ở Đông Cung Thái Bảo làm ra.
Rất nhiều văn nhân có năng lực, đều giữ vững ý chí và rất tự phụ. Dù sao, Diệp Xu cảm thấy nếu như Ngụy Nhạc Hiền có thể vì ngôi vị Hoàng Thái Tôn kia mà lập kế hoạch đến tận đây, chắc chắn cũng không phải người thường, mặc dù hắn ta chết rồi cũng vẫn phải giữa khí phách của mình, không chịu cúi đầu mới phải.
"Sao hắn ta lại nhận tội với các ngươi?" Diệp Xu hỏi.
"Ban đầu thì dùng thê nhi của hắn ta uy hiếp, nhưng hắn ta chẳng quan tâm, nhưng lấy mẹ già của hắn ta ra lại rất ngoan ngoãn." Người truyền tin cười lạnh giống như đang khinh bỉ "nhược điểm" của Ngụy Nhạc Hiền.
"Thế mẹ với thê nhi của hắn ta..."
"Đã giải quyết cả rồi, Ngụy Nhạc Hiền trơ mắt nhìn họ chết trước mặt mình." Người truyền tin chắp tay với Diệp Xu: "Dám gài bẫy bảo chủ Lăng Vân Bảo của ta, phải chịu hậu quả này.
Diệp Xu rất hận Sách Hoa đã ác độc hạ dược mình, nhưng khi nghe nói kết cục của Ngụy Nhạc Hiền như thế, nàng không thấy dễ chịu chút nào mà còn cảm giác lạnh lẽo. Thủ đoạn tàn nhẫn quá.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Xu gọi "đánh xe" Tống Thanh Từ khen hắn đánh xe rất giỏi, rồi nhân lúc nói chuyện với hắn lại bàn bạc có thể nhanh chóng lên đường hay không, sớm về Hoa Sơn càng tốt.
Tống Thanh Từ nghe trong lời của Diệp Xu có sự nghiêm túc, hỏi: "Sao nàng đột nhiên nóng vội như thế?"
Diệp Xu nói: "Muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Đột nhiên, Diệp Xu muốn để Tống Thanh Từ thu mua Lăng Vân bảo nhanh hơn một chút, nàng cảm thấy Lăng Vân Bảo được Tống Thanh Từ kiểm soát sẽ tốt hơn với Diệp Hổ.
"Có chuyện gì?" Tống Thanh Từ phía hiện tâm trạng của Diệp Xu thay đổi.
Diệp Xu kể lại tin tức của Bách Hiểu Đường gửi đến, cho Tống Thanh Từ nghe.
Tống Thanh Từ cong khóe môi, hỏi: "Nàng đau lòng Ngụy Nhạc Hiền bị chết thảm sao?"
"Khác nhau về lập trường thôi, dù sao mẹ và thê nhi của hắn vô tội, nên không có kết quả này."
"Nhân quả tuần hoàn, báo chắc sẽ gặp ứng. Nói về chuyện vô tội thì những dân chúng kia là vô tội nhất, họ cần cù, siêng năng chăm chỉ làm việc, chưa được hưởng một ngày an nhàn hạnh phúc, không chọc vào ai lại có kẻ khác đến tranh giành, gieo tai họa bất ngờ, rồi chết thảm."