Diệp Xu đứng ở một góc nhỏ, lại lần nữa trở thành mục tiêu của tầm nhìn mọi người.
"Nàng ta có lòng tốt như thế từ khi nào?"
Không biết giọng nói nhỏ của ai đó lầm bầm phát ra trong đám người một câu như thế, nhưng vì hoàn cảnh đang rất yên tĩnh, nên lời nói rất rõ ràng.
Ban đầu mọi người còn âm thầm đang nghi ngờ và khó hiểu, sau khi có giọng nói đó phát ra, đa số mấy người này lại bắt đầu thể hiện rõ thái độ nghi ngờ với Diệp Xu. Tuy họ không mở miệng nói, nhưng trong lòng tất cả họ đã ngấm ngầm nghi ngờ chuyện này do kế hoạch của Diệp Xu gây ra.
"Người ta đồn, nàng ta muốn có kiếm phổ Tam Xuân." Lại có người nhỏ tiếng bàn tán.
Tất cả mọi người lập tức hiểu ra, vì mục đích gì Diệp Xu mà làm như vậy.
"Thì ra nàng chỉ muốn cướp kiếm phổ thôi."
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt như nhìn thấy yêu quái, e ngại, và căm thù nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu cũng không định quan tâm đám người kia, nhưng bị ánh mắt của đám đó nhìn lại không chịu được.
"Cổ Đố là món hời hiếm gặp, chưa nói đến việc chúng lớn lên ra sao, chỉ cần nói đến việc chuyển ấu trùng sang phải áp sát đến. Còn nữa, ta dùng côn trùng giết mấy đám lâu la vô dụng như các ngươi thì lấy được kiếm phổ hả? Thế kiếm phổ kia đang ở đâu?"
"Có thể là ngươi đang cố ý lầy lòng, rồi để phái Hoa Sơn dùng kiếm phổ ra cảm ơn ngươi." Đại sư tử, Mạc Vũ Trúc của phái Nga Mi to gan, dám nói thẳng với Diệp Xu.
"Thế bây giờ có ai dám cảm ơn ta không?" Diệp Xu hỏi lại.
Mạc Vũ Trúc nhíu mày, tất cả mọi người còn lại cũng im lặng.
"Chuyện này không liên quan gì đến Diệp cô nương, nửa năm trước ta có cùng với Xích Cước Song Hiệp giết chết Đại công tử của Đường Môn, nên chuyện này do người Đường Môn báo thù đấy." Lục Mặc giải thích.
Mọi người nghe thế, lập tức xôn xao, ánh mắt khác thường của họ lại di chuyển đến Lục Mặc, thì ra kiếp nạn họ phải chịu này xuất phát từ Lục Mặc.
Mạc Vũ Trúc thấy thế, vội giải thích hộ: "Người Đường Môn ác độc, Lục đại ca diệt kẻ ác xem như đã làm được việc nghĩa."
Lúc này có đệ tử phái Hoa Sơn báo lại, theo như thống kê của họ thì tổng cộng số người bị côn trùng tấn công có một trăm bốn mươi hai người. Trước mắt, tạm thời không có bất cứ bệnh trạng gì.
Lục Mặc muốn dẫn người đến đó hỏi thăm tình hình của họ, thì Mạc Vũ Trúc vội vàng, lo lắng ngăn hắn ta lại.
"Hãy cẩn thận, lỡ như những người kia cũng giống Xích Cước Song Hiệp thì..."
"Trong nhóm người bị thương còn có đồng môn của ta, chuyện này xảy tại Hoa Sơn, nên bọn ta phải chịu trách nhiệm và nghĩ cách tìm thuốc giải."
Những người thân và bạn bè của người bị thương khác dồn dập hỏi thăm Lục Mặc, có thể tìm được cách cứu người thân và bạn bè của họ không.
"Côn trùng đã chui vào cơ thể rồi làm sao mà cứu, lúc nào họ cũng có thể như Xích Cước Song Hiệp, côn trùng lại bò khỏi cơ thể của họ, đến lúc đó chắc chắc lại hại chúng ta thêm lần nữa."
"Ý của ngươi là sao? Chẳng lẽ, chúng ta phải trơ mắt nhìn đồng môn chết à?"
"Vì đại cuộc, chúng ta đành nhốt họ lại một nơi tách biệt, rồi nghĩ cách." Đúng lúc, Lý Lập Minh dẫn người đi vào, đề nghị với mọi người.
Đa số mọi người đều đồng ý nhốt người bị ký sinh vào nơi cách ly, tránh tình trạng như Xích Cước Song Hiệp lại xuất hiện, không thể kiểm soát được, rồi lại nghĩ cách cứu sau.
"Ít nhất trong ba ngày nữa, họ sẽ được an toàn." Lục Mặc đoán: "Chắc chắn, trên đường Xích Cước Song Hiệp đến phái Hoa Sơn đã bị hạ Cổ Đố vào. Trước khi ta cũng về phái Hoa Sơn, cũng bị người Đường Môn ám sát."
Chắc chắn Xích Cước Song Hiệp đã bị người Đường Môn âm thầm hạ độc từ lâu, nhưng không biết. Phụ thân của hắn ta cũng vì không nhận ra Xích Cước Song Hiệp bị hạ độc của người Đường Môn, mới ám chỉ với hắn ta. Bây giờ nhớ lại lúc ấy, lập tức hơi thấy mỉa mai.