Xích Cước Song Hiệp bị chết theo kiểu này, khiến người nào tận mắt nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi, ngay cả Lục Mặc cũng thế.
Hắn ta nghĩ đến bản thân có thể may mắn trốn thoát được cái chết này, cũng nhờ sự giúp đỡ của Diệp Xu. Đáy lòng của Lục Mặc lại tăng lên vài phần cảm kích với nàng.
Lục Mặc lập tức đến hỏi ý của Diệp Xu, hắn ta cảm thấy nàng rất thông minh và nhạy bén, có lẽ sẽ có cách.
Lần này, Diệp Xu cũng hết cách, vì trong sách chưa giới thiệu và loại Cổ Đố này. Còn cái chết của Xích Cước Song Hiệp trong bản gốc là chết ngay trên đường do bị người Đường Môn hạ độc. Cho nên lúc trước nàng thấy họ vẫn còn sống sót mà đến phái Hoa Sơn, Diệp Xu còn tưởng họ không sao nữa rồi.
Lúc họ ở Khai Phong, dùng Hóa Thi Phấn giết chết rất nhiều độc trùng lạ của Thập Nhị Độc Quái của Đường Môn, chắc vì thế đã chọc giận chúng, nên hôm nay mới ra tay ngoan độc như thế.
Diệp Xu cùng theo Lục Mặc đến xem những người bị độc trùng tấn công, trước mắt những người này vẫn còn sức sống dồi dào, không có chuyện gì hết. Trong đó có vài người bị thương chỉ là nam hài tầm mười một mười hai tuổi, đám này là tiểu đồ đệ của phái Côn Luân cố ý phái lên tham gia để học hỏi thêm kiến thức, nhưng không ngờ lại gặp vận xấu thế này.
Sau khi an ủi họ xong, nhóm Lục Mặc rời đi. Lý Lập Minh lập tức ra lệnh đệ tử phái Hoa Sơn thả khói mê vào, sau đó niêm phong cửa lại, đóng tấm ván gỗ lên. Nhóm người trong phòng còn nửa tỉnh nửa mê, thấy tình hình như thế lập tức gào thét, giãy giụa, tiếng la rất tuyệt vọng không bao lâu đã im bặt rồi.
Lý Lập Minh lặng lẽ dặn dò đệ tử phái Hoa Sơn chuẩn bị dầu hỏa ở gần đó, đề phòng bất kỳ tình huống nào.
Lục Mặc bên cạnh nghe ông ta nói như thế, lập tức mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lý Lập Minh.
"Sư thúc, thúc đang định..."
"Đề phòng chuyện lỡ như thôi, chứ không muốn làm có ai chết nữa." Lý Lập Minh giải thích Lục Mặc, rồi chắp tay sau lưng vội vàng rời đi, không cho Lục Mặc có cơ hội hỏi thêm.
Lục Mặc không biết làm sao, hắn ta không muốn để nhiều người chết như thế, nhưng hắn ta cũng không có cách nào khác. Lục Mặc chỉ có thể hữu tâm vô lực nắm chặt tay, nghiến chặt răng.
Nhóm người Mạc Vũ Trúc đến an ủi Lục Mặc, nhưng hắn ta chẳng nghe lọt tai lời nào. Bây giờ, hắn ta chỉ muốn tìm cách giải quyết đám Cổ Đố kia, chứ không muốn nghe an ủi.
Lục Mặc phiền chán nhìn nơi khác, đúng lúc thấy Diệp Xu đang đứng với Tống Thanh Từ dưới hành lang, nói gì đó.
Lục Mặc lập tức đi lại, chẳng biết tại sao dù lòng hắn ta vẫn còn mờ mịt, nhưng vẫn hi vọng Diệp Xu có thể tìm được cách giải quyết đám cổ trùng này.
"Nếu có cách, thì chắc chắn phải biết kẻ hạ độc." Diệp Xu thấy Lục Mặc đi đến, lại giả vờ như hiểu ý của hắn, nói lại.
Lục Mặc nhíu mày, tiếc nuối: "Sư thúc của ta đã sai người đuổi theo kẻ thổi tiêu kia rồi, nhưng không thể bắt được."
"Người của Đường Môn có thể nấp ở gần đây, hoặc đang trộn vào trong đám người Võ Lâm đến tham gia."
Diệp Xu cảm thấy cái sau có khả năng lớn hơn, vì chuyện xuất hiện, đệ tử phái Hoa Sơn bắt đầu lục soát hung thủ khắp nói, vậy nên trong núi chính là nơi an toàn nhất để trốn. Quan trọng nhất là kẻ thổi tiêu kia, trốn trong đám người lại dễ dàng không bị người ta để ý nhất, nếu nhanh và tiện như thế, thì nàng chắc chắn sẽ không tốn công mạo hiểm núp trong núi đâu.
Diệp Xu hỏi Lục Mặc lấy danh sách người tham gia ra xem, nàng đọc qua một lần mới chọn vài người Võ Lâm trong đó.
Diệp Xu bảo Lục Mặc tìm cơ hội, dẫn những người này vào núi, đừng đánh rắn động cỏ.
Sau khi nàng chia công việc cho Lục Mặc, Tống Thanh Từ đột ngột nói với Lục Mặc.