"Tuy nói đã làm dân chúng dưới núi yên tâm, nhưng cha ngươi vẫn hết lần này đến lần khác ở dưới núi, có phải đang định bỏ gốc lấy ngọn không."
Lục Mặc sửng sốt, thật ra hắn ta cũng cảm thấy cách làm của phụ thân rất kỳ lạ, chuyện làm yên lòng dân chúng thì có thể giao cho thuộc hạ đi làm, bây giờ phái Hoa Sơn đã có một trăm bốn mươi hai cái mạng người cần cứu gấp rút, thế mà ông ta lại không ở lại quản lý đại cục.
Lục Mặc nghi ngờ, nhưng vẫn sai đệ tử dẫn những người tham gia Võ Lâm đã biết tiến vào.
Sau khi hắn ta đếm rõ măt và đầy đủ người, Diệp Xu sai người bưng chậu nước vào, đóng hết tất cả cửa lại.
Mọi người ngây ngốc, hỏi Lục Mặc đang định làm gì.
Lục Mặc chắp tay, lễ phép giải thích lòng nghi ngờ của mọi người rằng trong họ có gian tế: "Vì thế, xin chư vị phối hợp, dùng nước rửa mặt."
"Phái Hoa Sơn của các ngươi hại ba tên tiểu sư đệ của bọn ta bị Cổ Đố ký sinh, không nhanh nghĩ cách giải còn nghi ngờ bọn ta!"
Thất đệ tử Tề Lâm của phái Côn Luân nắm tay đứa con năm tuổi của mình, tức giận trừng Lục Mặc.
"Nói trắng ra, kẻ chọc giận Đường Môn là ngươi, kẻ gây phiền phức cũng là ngươi, nhưng ngươi lại chẳng sao hết, còn người khác phải chịu tội thay. Kết quả là, bọn ta còn bị ngươi nghi ngờ."
Sau hai câu nói này, những người khác ở đây đều biểu tình không hợp tác, còn nhốn nháo chống đối, ồn ào bảo Lục Mặc đã quá đáng, khiến hắn ta nhanh chóng thả họ đi.
Lục Mặc đang áy náy trong lòng, hôm nay còn bị mọi người trách mắt, lập tức cúi đầu nhíu mày, không cãi lại câu nào.
"Câm mồm! Ai chẳng gặp chuyện, không phải bây giờ đang tìm cách à. Bảo các ngươi rửa mắt, chứ có phải nói các ngươi lên núi đao xuống biển lửa đâu, phải kêu chết đòi sống như thế? Các ngươi thấy cách chết của Xích Cước Song Hiệp thích lắm hả, muốn thử à. Bên cạnh có một gian tế dịch dung của Đường Môn, có thể hạ độc các ngươi lúc nào cũng được, các ngươi chắc vui lắm nhỡ, đâu có sợ gì đâu đúng không?"
Diệp Xu không phải chính phái, nàng không quan tâm đến hình tượng và những người "dễ bảo" này. Nàng chỉ quan tâm mắng, chọn lời khó nghe nhất chửi, rồi nhìn chằm chằm vào kẻ gây ồn ào đầu tiên, tên Tề Lâm kia.
"Ngay cả rửa mặt cũng không dám, còn xúi giục mọi người chống đối, thật khiến ngươi ta nghi ngờ ngươi có phải gian tế của Đường Môn dịch dung trà trộn vào đây hay không."
Dáng vẻ chết thảm của Xích Cước Song Hiệp đã rõ mồm một trước mắt mọi người, chỉ nhắc đến cái chết của họ như thế lập tức đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo. Họ không muốn bị Đường Môn hạ độc. Tất cả mọi người cũng đã ngoan ngoãn lại, thêm vào đó nghe nàng nghi ngờ Tề Lâm, lập tức vô thức dịch xa gã một chút.
"Mọi người đừng nghe hắn xúi bậy!" Tề Lâm luống cuống, bảo gọi ngừng đừng đầu hàng, thay vào đó chẳng ai nghe lời hắn.
"Ngươi rửa mặt trước." Diệp Xu nhìn chăm chú vào Tề Lâm.
Tề Lâm vẫn không chịu, lúc này Diệp Xu để ý đến "con trai" năm tuổi gã đang nắm tay đang nhìn chăm chú họ, không phải đang "phòng bị" mà lại "sợ" hoặc "hoảng hốt". Đó không phải ánh mắt của đứa bé năm tuổi nên có.
Hai bên chài mái gay gắt, bầu không khí như giương cung bạt kiếm. Tất cả mọi người đều cảm thấy Tề Lâm có thể có vấn đề thật, lập tức vội vàng lẫn xa hơn.
Tề Lâm đưa tay lên, ám khí lập tức bay ra, rồi quay người kéo nhi tử chạy ra ngoài.
Diệp Xu vẫn đứng im không cựa quậy, chỉ bình tĩnh vung kiếm lên chuẩn xác ngăn ba phi tiêu độc rơi xuống.
Lúc này, Lục Mặc và Triệu Lăng đã bước vào, họ dùng chân gạt ngã Tề Lâm và nhi tử của gã rồi cũng dùng kiếm chĩa thẳng vào cổ của họ. Xét thấy người Đường Môn rất giỏi dùng độc, vậy nên họ thắt chặt dây thừng hai người này, rồi kiểm tra hai người có dịch dung hay không, mới soát người.
Mặt nạ của hai người rơi ra, những người khác ở đây lập tức hít hơi lạnh, không ngờ phụ tử họ đã dịch dung.