Ánh mắt của Phong Lễ Hòa nhìn theo cái bánh trung thu bị lấy đi kia, một đường nhìn theo nó bị nhét vào trong miệng của Lý Lập Minh.
Mong nhớ ngày đêm đã lâu cuối cùng cũng được chứng thực.
Trong khoảnh khắc Lý Lập Minh cắn bánh trung thu kia, cảm xúc đều dâng trào lên, lúc nếm được mùi vị độc đáo đặc sắc của bánh trung thu, Lý Lập Minh cảm thấy bản thân như thể đang đứng sừng sững trên đỉnh Hoa Sơn, đón gió quan sát chúng sinh. Nỗi mong nhớ mà ông ta luôn luôn tâm niệm, khao khát đã lâu mà không được, nay cuối cùng cũng được thỏa mong muốn.
Phong Lễ Hòa sợ Lý Lập Minh ăn thêm cái thứ hai, nên sau khi Lý Lập Minh lấy đi cái bánh thứ nhất, hắn ta lập tức đặt giỏ trúc nhỏ sang một bên, giống như đang ghét bỏ thứ này đặt ở giữa bàn sẽ cản trở hắn ta nói chuyện với Lý Lập Minh vậy.
Lý Lập Minh vốn định ăn nhanh lên một chút rồi lấy cái thứ hai, nhưng thấy động tác này của Phong Lễ Hòa, ông ta đành phải thu tay lại.
Phong Lễ Hòa lau miệng, tranh thủ thời gian mà mau chóng nói với Lý Lập Minh: “Có thời gian ta sẽ đi khuyên nhủ Diệp cô nương, bảo nàng ấy sớm rời khỏi Hoa Sơn.”
Phong Lễ Hòa cố tình qua loa như vậy vì hắn ta vẫn luôn không rảnh rỗi, hắn ta tuyệt đối sẽ không khuyên Diệp Xu rời đi.
Lý Lập Minh gật đầu đồng ý, vốn còn định tìm chút đề tài để tiếp tục, nói không chừng ông ta còn có cơ hội ăn thêm một cái bánh trung thu. Nói cho cùng, lúc nãy Trang Phi cũng nói rồi, bánh trung thu chân giò hun khói này phải ăn lúc còn nóng mới ngon nhất, Phong Lễ Hòa chắc hẳn sẽ không thể đợi nó nguội, chỉ cần bản thân ở lại, nếu hắn ta muốn ăn thì đương nhiên hắn ta chắc chắn sẽ tiếp tục chia cho ông ta một cái.
“Vậy ta sẽ không giữ Lý huynh lại nữa, bây giờ chưởng môn không ở đây, từ trên xuống dưới của phái Hoa Sơn đều trông cậy vào huynh, tất nhiên có rất nhiều chuyện đợi Lý huynh quyết định. Còn Lục Mặc ở bên kia nữa, mong rằng Lý huynh chăm sóc nhiều hơn. Ta lo lắng mười hai Độc Quái của Đường Môn vẫn có thể không cam lòng mà tiếp tục đến tìm phái Hoa Sơn của các ngươi gây rối, muốn cứu đồng bọn của bọn họ. Còn có Đại tiểu thư Đường Môn đã chạy trốn kia nữa, đến nay vẫn chưa tìm được người.”
Phong Lễ Hòa kể ra từng việc một, chỉ sợ trong mắt Lý Lập Minh không có việc sẽ tiếp tục ở lại nơi này của hắn ta.
Lý Lập Minh liên tục đồng ý, biết điều mà cáo từ.
Phong Lễ Hòa vội vàng đóng cửa lại, một mình trốn trong phòng ăn bánh trung thu, còn không cho bất cứ ai nhìn thấy.
Lục Mặc dẫn dắt đệ tử phái Hoa Sơn tìm kiếm khắp nơi trong Hoa Sơn một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Đường Vũ nên hắn ta đã tăng cường tuần tra canh phòng. Sau đó, trong lúc tình cờ, hắn ta nghe nói có người trong đám đệ tử đang lan truyền chuyện giữa Diệp Xu và Tống Thanh Từ, mắng hai người là cẩu nam nữ vân vân, nói đến cực kỳ khó nghe. Lục Mặc lập tức quát mắng những người này, ai nói thì sẽ vả miệng của người đó.
Có đệ tử không phục, cảm thấy người ta đã dám làm thì bọn họ nói hai câu cũng tính là gì, hoàn toàn không sai.
“Phái Hoa Sơn không dạy “không sai”, chỉ dạy “nghĩa hiệp”. Người hào hiệp, trước hết phải biết suy ngẫm về lỗi lầm của mình, không bàn về đúng sai của người khác. Người nói nhiều như trăm thứ tiếng, người nói ít như nhà không mỡ!”
“Nhưng bất kể hành vi của người ta ra sao, bọn họ đã được chưởng môn mời đến Hoa Sơn ta làm khách, các ngươi phải đối đãi lễ độ. Về phần phẩm giá của bọn họ ra sao là chuyện của bọn họ, không liên quan đến các ngươi.”
Lục Mặc lại khiển trách xuống dưới, vài tên đệ tử có ý kiến trong lòng đều lập tức ngậm miệng, cúi đầu im lặng nghe dạy dỗ.