Lục Mặc lại cảnh cáo bọn họ lần nữa, ai còn dám tung tin bừa bãi hoặc lén lút chỉ trích, hắn ta biết một người sẽ phạt một người, trực tiếp đuổi người đến phòng tạp vụ để dọn nhà xí một năm.
Mọi người lập tức yên tĩnh.
“Nếu có người nào vạ miệng, người tố giác có thể theo ta cùng luyện kiếm pháp Tam Xuân.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người càng không dám tùy tiện nói nhiều, khua môi múa mép lung tung về người khác là người ta được lợi mà bản thân chịu thiệt, không có lời.
Sau khi Lục Mặc giải quyết xong chuyện này, hắn ta lại đến tìm Diệp Xu nói lời cảm tạ.
Không ngờ Diệp Xu tình cờ ở trong nhà bếp, để hắn ta được lợi, ăn được bánh trung thu với ba loại nhân khác nhau. Lục Mặc thích nhân lòng đỏ trứng muối và chân giò hun khói hơn, bởi vì hắn ta không thích ăn đồ ngọt. Có điều nhân ngũ cốc cũng chấp nhận được, mặc dù hơi ngọt nhưng nhân hạt bên trong đậm đà, còn có vị chua kích thích ngon miệng của mứt quả hạnh, ngược lại cũng không tệ.
Có thể thấy tay nghề của Diệp cô nương tài giỏi đến mức nào, hắn ta rõ ràng không thích ăn đồ ngọt mà bây giờ cũng có thể ăn.
“Ngày mai ngươi thực sự phải đi rồi sao?” Lục Mặc nghe nói ngày mai Diệp Xu phải đi, trong lòng có chút không muốn. Hắn ta do dự, rồi vẫn mở miệng đề nghị sau này Diệp Xu và Tống Thanh Từ khiêm tốn một chút trước mặt người ngoài.
“Ta cũng không có ác ý, ngươi và Tống công tử hai lòng cùng ưa, là chuyện cực kỳ tốt. Chẳng qua trong thế đời này luôn luôn có mấy người vạ miệng, thích đâm bị thóc chọc bị gạo. Thanh danh của Diệp cô nương vốn dĩ đã không tốt, không làm chuyện sai cũng sẽ bị người ta cho rằng không có ý tốt, hễ là có một chút sai lầm nhỏ, e rằng sẽ bị chỉ trích và chửi mắng nhiều hơn.”
Diệp Xu: “Ngươi nói không sai, bây giờ cho dù ta không làm chuyện xấu, nhưng cũng chẳng có ai coi ta là người tốt. Có điều đây ngược lại cũng xem như là một chuyện tốt, đó là ta có thể làm theo ý mình, không cần phải quan tâm đến cách nhìn của người khác. Nói cho cùng, trong mắt những người này, ta chỉ là dáng vẻ mà bọn họ nghĩ đến thôi.”
Lục Mặc khâm phục mà gật gật đầu, hắn ta cảm thấy suy nghĩ này của Diệp Xu rất phóng khoáng, có thể không bị lời đồn đại vô căn cứ lung lay, cũng không phải người thường có thể làm được.
“Lục thiếu hiệp thực ra không cần đặc biệt đến cảm tạ ta, coi như ta đang trả nợ đi.” Diệp Xu nói.
Lục Mặc hiểu được Diệp Xu đang nói về chuyện muội muội hắn ta bị nàng ức hiếp trước đây: “Thật ra ta vẫn rất nghi hoặc, tính cách của Diệp cô nương cũng không xấu xa, nếu không cũng sẽ không năm lần bảy lượt cứu ta. Nhưng ta không rõ, những chuyện mà Diệp cô nương làm trước kia là vì sao, đều là bởi vì đạo hiếu, phải nghe theo phân phó của cha ngươi sao?”
“Đương nhiên không phải tất cả, còn có một nguyên nhân, trước đây tính tình của ta đã thay đổi rất nhiều.” Diệp Xu nói cho Lục Mặc, có lẽ hoàn cảnh này của nàng cũng gần giống như “buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật”, chỉ bỗng nhiên có một ngày giác ngộ. Có điều nàng xin hắn ta giữ bí mật về chuyện này, Diệp Xu tạm thời vẫn không thể để phụ thân nàng nhận ra sự thay đổi của nàng được.
“Đây là vì sao chứ?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ biết.”
...
Ngày hôm sau.
Lúc trời còn tờ mờ sáng, Diệp Xu và Tống Thanh Từ chuẩn bị lên đường rời khỏi Hoa Sơn.
Hai người Phong Lễ Hòa và Lục Mặc có lòng đến đưa tiễn.
Người đi rồi, Lý Lập Minh mới xuất hiện, đặc biệt chắp tay nói lời cảm tạ với Phong Lễ Hòa.
“Quả nhiên vẫn là Phong đại hiệp ra mặt có hiệu quả, hai tổ tông này cuối cùng cũng chịu đi rồi, cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm.”
“Phiền chán người ta như vậy, sao huynh không nhổ bánh trung thu ăn hôm qua ra đi? Ta vẫn chưa khuyên bọn họ rời đi, là bản thân hai người họ muốn đi, ta còn không nỡ đây.”