Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391: Chương 391

Không xác định Chương 391: Chương 391

Chuyện Lục Sơ Linh hắn cần phải uyển chuyển một chút mới được, không thể thể hiện rằng mình cố ý.

Lục Mặc nhân cơ hội đưa lá thư này cho Phong Lễ Hòa xem. Hắn chợt nhớ tới, mấy năm nay Phong Lễ Hòa du lịch khắp nơi, còn là bạn tốt của phụ thân hắn, nên chuyện năm đó hẳn là hắn ta biết rõ ràng. Hơn nữa quan trọng nhất là tính cách Phong Lễ Hòa ngay thẳng, sẽ không nói lung tung ra ngoài, lại không nói dối hắn.

Phong Lễ Hòa xem qua nội dung trong thư xong, cũng tò mò về lai lịch bức thư như Lý Lập Minh.

“Kẹp trong thư chúc mừng, không có ký tên, không có có lai lịch, rõ ràng là có người cố tình giấu đi.” Lục Mặc giải thích.

“Chẳng biết mục đích là gì, nhưng hẳn là không nhằm vào ngươi. Những thứ như thư chúc mừng này, không ai để ý đến được, thậm chí có thể bị bỏ qua bên không ai thèm xem.”

Lục Mặc gật đầu, hắn cũng hiểu được như thế.

“Không nghĩ ra mục đích của người viết thư là cái gì.”

“Có thể chỉ là muốn kể lại chuyện cũ kia thôi, báo cho phái Hoa Sơn các ngươi. Về phần các ngươi có để ý hay không, hắn lại chẳng quan tâm.”

“Nhưng tại sao hắn lại muốn làm như vậy?” Lục Mặc còn chưa hiểu.

Phong Lễ Hòa: “Cái này ai biết được, có thể hắn buồn chán, hoặc là đang âm thầm trù tính cái gì, nói chung là có rất nhiều khả năng.”

Phong Lễ Hòa nói thật với Lục Mặc, theo như hắn hiểu, nhìn chung thì câu chuyện được viết trong bức thư này đều ăn khớp với tình hình lúc đó.

“Phụ thân ngươi khi ấy còn trẻ, rất tranh cường háo thắng, mối hôn sự ấy chính là kết quả mà hắn không nên tranh đoạt, ta nghĩ là hắn sai rồi.”

Lục Mặc gật đầu, nhìn cảnh thu của dãy núi bao la hùng vĩ, tạm thời không nói gì.

Phong Lễ Hòa đi tới bên cạnh hắn, thờ ơ duỗi người, để mặc gió thu thổi bay tay áo hắn.

“Phong đại ca có vẻ tự tại, chẳng trách muội muội ta luôn nói ngươi hào hiệp, khiến người khác ước ao.” Lục Mặc than thở.

“Chúng sinh gian khổ, nếu như chúng ta không học được cách tìm chút việc vui, vậy thì khổ cả một đời.”

Phong Lễ Hòa biết hiện tại gánh nặng của Lục Mặc rất lớn, khuyên hắn không nên quá lo lắng đối với chuyện của Đường môn. Lúc tâm phiền ý loạn phải đi luyện kiếm, khiến toàn thân mình mệt mỏi, nằm xuống là ngủ, không suy nghĩ được thêm gì nữa, thuận tiện còn giúp cơ thể cường tráng, khiến mình mạnh hơn.

Lục Mặc đa tạ ý kiến của Phong Lễ Hòa, lại nhắc đến Mộ Dung Dật với Phong Lễ Hòa.

“Hắn bị giam giữ ở Lạc Dương, không biết tình hình hiện tại sao rồi.” Lục Mặc đã hỏi được từ người ngoài địa điểm của phân đàn Lạc Dương, nhưng lâu như vậy rồi, hắn hơi lo lắng không biết người của Đường môn có để lại đường sống cho Mộ Dung Dật không.

“Hắn là một hạt giống luyện võ tốt, mong rằng sẽ bình an.” Phong Lễ Hòa thổn thức.

“Ừ.”

Lục Mặc tiếc nuối vì mình không thể phân thân, nếu không hắn nhất định sẽ đến Lạc Dương để tìm Mộ Dung Dật.

“Được rồi, lúc ta tới, Phong đại ca đang một mình ở đây ăn cái gì đó?”

Trái tim Phong Lễ Hòa nhảy lên, không thể làm gì khác ngoài thừa nhận hắn đang ăn bánh trung thu mà Diệp Xu làm cho hắn.

Cũng may lúc đó chỉ còn một miếng cuối cùng, nên hắn ăn xong rồi.

“Diệp cô nương khéo tay, làm cái gì cũng ngon. Nàng và Tống công tử rất xứng đôi, nữ tài nam sắc.” Lục Mặc nói với Phong Lễ Hòa, hôm qua hắn không khéo nhìn thấy hai người họ ôm nhau, khiến hắn lúng túng không thôi.

Phong Lễ Hòa hi hi ha ha cười, trên mặt cũng không có vẻ gì là khó chịu, chỉ gật đầu phụ họa lời Lục Mặc nói, tán thưởng hai người bọn họ xứng đôi.

Lục Mặc lại không thăm dò được suy nghĩ thật của Phong Lễ Hòa.

“Người khác ở đây đều có đôi có cặp, Phong đại ca không nghĩ tới chuyện tìm một người bầu bạn sao.” Lục Mặc hỏi lại.

“Thà thiếu chứ không ẩu.” Phong Lễ Hòa vừa nói vừa chắp tay đứng trước vách núi, cả người đón gió, đưa lưng về phía Lục Mặc.
 


Bình Luận (0)
Comment