Lục Mặc không thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng từ giọng nói có thể nhận ra được có sự nghiêm túc không tầm thường.
Lục Mặc trầm mặc, hắn còn có rất nhiều vấn đề không hỏi ra miệng, nuốt hết xuống bụng. Thời điểm này nếu như hắn hỏi lại, sẽ có vẻ không được thức thời cho lắm.
Phong Lễ Hòa thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt lấy một cái bánh trung thu đẹp mắt khác từ trong ống tay áo ra.
Nhân bánh ngũ vị, hắn cũng thích.
Cắn một cái vỏ ngoài, mặn mà mềm mịn, đương nhiên chỉ là một chút xíu mằn mặn, tỷ lệ hạt và đường vừa phải, ngọt ngào mà không ngấy, ăn ngon đến mức muốn bay lên.
Ừ, hắn cắn phải nhân đậu phộng hạnh nhân hạt thông.
Lục Mặc nói cho Lục Sơ Linh, để nàng hết hi vọng, không nên nghĩ nhiều nữa.
Lục Sơ Linh đang ở trong phòng bếp làm thịt kho đầu sư tử, lúc bỏ viên thịt vào dầu chiên, dầu bắn lên mu bàn tay nàng, làm mấy chỗ phồng rộp lên.
Nàng đang hăng hái muốn tiếp tục học tập, chợt nghe thấy những lời này của Lục Mặc, mất mát ngồi sụp xuống ghế dài, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Một lát sau, Lục Sơ Linh rời đi.
Lục Mặc nghe thấy Lục Sơ Linh còn muốn đến phòng bếp tiếp, hắn cũng không thể làm gì hơn.
Hai người này, người nọ còn bướng bỉnh hơn người kia. Chỉ có điều si tình chung quy khó mà có được, để tùy duyên bọn họ đi.
Lúc Diệp Xu và Tống Thanh Từ rời đi chọn ngồi xe ngựa.
Phái Hoa Sơn vừa tổ chức đại hội luận kiếm, có rất nhiều nhân sĩ võ lâm ở lại gần Hoa Sơn, những người này đa số đều biết Diệp Xu.
Ngồi xe ngựa là để tránh phiền phức, bớt gặp chó mèo gì đó chặn đường, tự dưng bị chậm thời giờ.
Cẩu nam nữ ngồi chung trên một chiếc xe đương nhiên sẽ làm chuyện hay ho, đó là ôm nhau.
Hai người dính nhau một lúc, mới an phận lại, Tống Thanh Từ sẽ cầu xin Diệp Xu ngồi lên đùi hắn.
Diệp Xu không chịu, Tống Thanh Từ đùa giỡn ôm chặt lấy nàng, Diệp Xu phản kháng đi cù Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ không nhịn được mà bật cười, khó có được chủ động nói với Diệp Xu mình không muốn chơi.
Ngươi nói không chơi thì là không chơi được à.
Diệp Xu tự cho là mình bắt được điểm yếu của Tống Thanh Từ, hai tay vươn ra nhét vào hai nách Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ bị tập kích, muốn né tránh khỏi Diệp Xu, cách xa nàng ra một chút.
Diệp Xu cho rằng hắn sợ ngứa thật, đương nhiên là càng tới gần quấy rầy hắn, dằn vặt hắn, khiến hắn nhột.
Từ ngày làm thê, hiếm lắm mới có khi nàng ở thế thượng phong bắt nạt được Tống Thanh Từ, nàng nhất định phải khiến hắn bị nhột tới mức hoài nghi nhân sinh.
Tống Thanh Từ cứ cười không dứt, dùng hai tay đẩy Diệp Xu ra, Diệp Xu lại lập tức nhào tới. Cứ ngươi chém ta giết như thế một hồi, Diệp Xu rảnh tay lập tức đứng lên ngồi luôn lên đùi Tống Thanh Từ, đưa tay ra véo hông hắn.
Căn cứ theo biểu hiện ban nãy của Tống Thanh Từ, chỗ này là chỗ nhột nhất của hắn.
Véo véo véo.
Không có tiếng cười vang lên như dự liệu, Diệp Xu còn cho rằng mình dùng chưa đủ sức, lại véo mạnh thêm chút nữa, nhưng vẫn không có phản ứng. Diệp Xu ngẩng đầu nghi ngờ nhìn, lập tức đối diện với ánh mắt đắc thắng của đại ma đầu là hắn.
Lúc phản ứng lại, nàng đã bị ôm chặt lấy.
Diệp Xu mới ý thức được mình chơi quá đắc ý vênh váo, không biết chủ động ngồi lên đùi Tống Thanh Từ từ bao giờ.
Tống Thanh Từ căn bản không hề bị nhột, hắn đang cố tình bày kế để nàng đắc ý, chờ nàng bắt nạt, chờ nàng chủ động đưa tới cửa.
Cuộc sống gian nan, nơi nơi tràn ngập tính toán.
“Giữa chúng ta có thể có chút tin tưởng nào không?” Diệp Xu hỏi.
“Ai lừa nàng chứ, ta chưa từng nói ta bị nhột, chỉ là đúng lúc buồn cười thôi.”
Kỹ thuật nói điêu của đại ma đầu là đệ nhất, khiến Diệp Xu phục sát đất.
Tống Thanh Từ nâng cằm Diệp Xu, khiến Diệp Xu phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tiểu nương tử nhà ai xinh đẹp thế này, không bằng đêm nay đi theo gia đây, từ nay về sau cho nàng được cưng chiều sủng ái, hưởng hết vinh hoa phú quý.”