Lúc Tống Thanh Từ nắm cằm Diệp Xu, cố ý dùng ngón tay cào cào mấy cái.
“Tiểu nương tử không theo.”
“Tại sao?”
“Tiểu nương tử có một trái tim nam nhi, hướng về thiên hạ, chỉ muốn đền đáp quốc gia, đền đáp triều đình. Tiểu nương tử quyết định sẽ đầu quân, vì nước vì dân, tình yêu nam nữ đầu rơi máu chảy gì đó, tiểu nữ đã không để ý từ lâu rồi, không muốn không muốn, thiếp không chịu trách nhiệm nổi.” Diệp Xu lắc đầu với Tống Thanh Từ.
“Tiểu nương tử thật sự là Hoa Mộc Lan thứ hai, tại hạ bội phục.” Tống Thanh Từ nói xong thì hai tay nâng mặt Diệp Xu lên, hôn một cái.
“Ta đã đầu quân mà chàng còn hôn ta, như thế là sai đó. Chơi trò này phải diễn thật giống, nếu không thì còn gì thú vị nữa.” Diệp Xu nghiêm trang tranh luận về quy tắc trò chơi với Tống Thanh Từ.
“Ta đang an ủi quân đoàn.”
Diệp Xu: “…”
Khi Diệp Xu đang bị hắn nói cho chẳng biết đáp lại gì thì lại bị hắn hôn thêm một cái.
Nửa canh giờ sau, Diệp Xu và Tống Thanh Từ chơi đùa với nhau xong. Xe ngựa tiếp tục lắc lư đi về phía trước, dường như chơi chán rồi có chút mệt mỏi, nên Diệp Xu dựa vào lòng Tống Thanh Từ ngủ thiếp đi.
Tống Thanh Từ ôm lấy vai Diệp Xu, mặt dán lên trán Diệp Xu, chợp mắt chút, không ngủ nhưng lại hơn cả ngủ. Bởi vì người ngủ chỉ tùy tiện dựa vào, còn hắn là kẻ chuyên môn tìm lợi về cho mình, tìm chỗ để dựa.
Khi Diệp Xu tỉnh dậy, Tống Thanh Từ thực sự đang ngủ.
Mặt hai người cách nhau rất gần, nàng chớp mắt nhanh một chút là lông mi có thể chạm vào mặt hắn.
Dung nhan người trước mặt như ngọc, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng khó mà thấy được tì vết, lạnh lạnh nhạt nhạt, ngũ quan trời sinh đã kiêu ngạo, rất đẹp.
Diệp Xu dựa đầu vào hõm cổ Tống Thanh Từ, ngửi mùi hương mai lành lạnh trên người hắn, ngủ tiếp.
Nàng ngủ được một lúc, xe ngựa từ từ dừng lại, Diệp Xu đoán rằng sắp đến thời gian nghỉ trưa, bèn đưa tay xoa xoa mặt Tống Thanh Từ, khiến hắn tỉnh lại.
Tống Thanh Từ nhanh chóng bắt được cổ tay Diệp Xu, sau đó vô từ từ chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt tĩnh lặng nhìn nàng. Nhìn hắn lười biếng như thế, xem ra hắn ngủ rất ngon, cho nên khi bị gọi tỉnh cũng khó chịu.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ khó chịu, trong đầu chợt nảy ra ý xấu là mình quấy phá hắn, trong lòng thấy thoải mái.
“Lộn xộn ngay lúc nam nhân vừa tỉnh ngủ là sẽ gặp chuyện không may đó.” Tống Thanh Từ nói xong, Diệp Xu vẫn chưa phản ứng kịp.
Đến khi nàng định xuống khỏi xe ngựa, Tống Thanh Từ lại kéo nàng ngồi lại lên đùi mình, Diệp Xu mới chợt hiểu ra.
Nàng cứng ngắc người không dám động, ở cùng Tống Thanh Từ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống này.
“Xuống xe.” Xấu hổ như thế thì phải làm gì, đương nhiên là chọn xuống xe.
“Mặt nàng đỏ như thế, đi xuống dễ bị mọi người hiểu lầm.” Tống Thanh Từ nói xong, ngón tay thon dài vuốt qua mặt Diệp Xu: “Không biết mọi người sẽ nghĩ chúng ta đã làm gì trên xe ngựa, trong khi thực ra chưa làm gì cả, chỉ ngủ thôi.”
Diệp Xu: “…”
Người không nói thì ta cũng không nghĩ tới đâu, mà người vừa nói như thế thì thề rằng tất cả mọi người trên toàn thế giới này đều sẽ hiểu sai.
Diệp Xu để Tống Thanh Từ xuống xe ngựa trước, nàng chờ đến khi mặt hết đỏ mới xuống.
“Ta còn không tiện hơn cả nàng.” Tống Thanh Từ hạ mắt nhìn bảo Diệp Xu.
Mặt Diệp Xu càng đỏ hơn, cứ giằng co như thế thì đến kiếp sau nàng cũng chẳng rời khỏi cái xe ngựa này được.
Trang Phi và Triệu Lăng vội vàng trải vải bên vệ đường, bày ra bàn nhỏ, bát trà, rồi mang điểm tâm và trà lạnh lên.
Lúc hai người làm xong việc này, đợi một lúc lâu cũng không thấy người trên xe ra.
Triệu Lăng không sao cả, tựa cái cây bên cạnh, gương mặt không có gì bất thường.
Trang Phi lại thấy lạ, sao hai người này không ra khỏi xe ngựa, đang làm gì thế? Rồi Trang Phi lập tức đỏ mặt, suy nghĩ nhiều rồi.