Cuối cùng nàng ấy thấy cô nương nhà mình ra khỏi xe ngựa, lúc nàng đỡ thùng xe bước xuống, để lộ một phần cổ tay, bên trên là một vòng ngọc đỏ như máu, dưới ánh mặt trời ánh lên màu đỏ tươi, khiến cổ tay nàng trắng nõn thêm.
Vòng huyết ngọc này có lẽ là bảo vật vô giá.
Tống công tử rất hào phóng với cô nương nhà nàng ấy, Trang Phi thấy an tâm.
Sau khi cơm trưa xong, mọi người không vội lên đường, mặt trời buổi trưa đầu thu rất chói chang, nóng đến choáng váng. Nhân lúc này nghỉ lại dưới bóng cây một chút, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Diệp Xu chọn một gói hành lý nhỏ tương đối mềm bỏ lên chiếu, để làm gối đầu nằm nghỉ một lát. Tống Thanh Từ dù sao cũng hấp dẫn chú ý hơn người thường, hắn không thể nào tùy ý nằm trên đường được, chỉ ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, cánh tay để trên bàn, một tay đỡ trán, mắt nheo lại.
Diệp Xu nhắm mắt mơ màng đang định ngủ thì Triệu Lăng đang tựa vào cây nghỉ ngơi đột nhiên trợn mắt khiến mọi người chú ý.
Diệp Xu trợn mắt, chợt nghe thấy đằng sau Tống Thanh Từ truyền đến tiếng gió thổi, nàng nhanh chóng đánh về phía Tống Thanh Từ, bảo hộ hắn trong lòng. Lúc này ba mũi tên bay xẹt qua chỗ bọn họ.
Sau đó, ngày càng nhiều tên bắn tới.
Diệp Xu rút kiếm chém rơi những mũi tên này, Trang Phi và Triệu Lăng cũng vội vàng từ quơ đao ngăn mũi tên, bu lại cùng Diệp Xu che chở Tống Thanh Từ tới cạnh xe ngựa.
“Diệp Xu, đã lâu không gặp.” Một giọng nữ phách lối kèm theo tiếng vó ngựa lao đến, một người mặc hồng y, toàn thân lộ ra vẻ tùy ý kiêu ngạo, không cần nhìn kĩ cũng biết là Thánh cô Hồng Liên giáo Sở Nguyệt.
Quả thực đã lâu không gặp, chỉ là nàng cũng không muốn gặp người mình không muốn gặp chút nào.
Sở Nguyệt mang theo hai mươi mấy tên thủ hạ, vây quanh Diệp Xu.
Sở Nguyệt vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống bọn họ từ trên cao, đột nhiên giơ ngón tay chỉ Tống Thanh Từ: “Hôm nay ta chỉ muốn hắn, các ngươi thức thời thì giao ra đây, ta đảm bảo sẽ không động vào một cọng tóc gáy của các ngươi.”
Diệp Xu không ngờ Sở Nguyệt không tìm mình, trái lại đòi Tống Thanh Từ. Diệp Xu liếc nhìn Tống Thanh Từ, muốn biết hắn rốt cuộc có tình nguyện hay không. Tống Thanh Từ lắc đầu với nàng.
“Vì sao chỉ cần hắn?” Diệp Xu hỏi Sở Nguyệt.
“Đương nhiên là vì hắn đáng tiền nhất.” Sở Nguyệt cầm lấy roi trong tay, chỉ vào Diệp Xu, như khuyên Diệp Xu hãy nghĩ kĩ càng, hiện tại các nàng ít người, bọn họ nhiều người: “Ngươi cũng chỉ có thủ hạ vô dụng, và gã sai vặt của tên thư sinh kia, làm gì có khả năng đánh nhau với ta, thực lực của hai chúng ta tương đương nhau, nhưng người bên ta nhiều, ngươi khó mà phòng được ám tiễn. Nể tình chúng ta từng quen biết nhau, ta mới cho ngươi mặt mũi, cho phép ngươi chủ động giao người ra đây, đỡ phải tốn công cuối cùng bị thương. Để tên nam nhân kia ra đây.”
“Lời này người đời nói nhiều vô số kể, nể tình chúng ta từng quen biết, ta cũng tốt bụng khuyên ngươi một câu, tỉnh táo lại chút đi.” Diệp Xu cười lạnh một tiếng.
“Vậy sao, ta đây lại muốn xem thử ngươi có thể làm gì. Khoan hẵng nói, tiểu tình lang này của ngươi sao lại càng ngày ngày trở nên tuấn tú thế, càng ngày càng dễ nhìn, khó trách vừa nãy hai ngươi ở trên xe ngựa lâu như thế.”
Sở Nguyệt không để ý đến phản ứng của Diệp Xu, hất cằm tỉ mỉ quan sát Tống Thanh Từ, ý đồ trong ánh mắt rõ ràng không còn gì để nghi ngờ, không thèm che giấu chút nào.
Sở Nguyệt lập tức quay đầu nghiêm túc nhìn về phía Diệp Xu, hỏi lại nàng một câu: “Được việc chứ.”
Diệp Xu suýt nữa đã phun ra một búng máu lên mặt Sở Nguyệt.
“Được chứ?” Sở Nguyệt lại hỏi.
Trong mắt Diệp Xu ánh lên cơn giận, giơ kiếm chỉ vào Sở Nguyệt: “Hôm nay lão nương sẽ cho ngươi biết cái gì là việc tốt.”
“Tốt nhất…” Lời nói tiếp theo của Sở Nguyệt còn chưa phát ra, nàng ta kinh ngạc phát hiện Diệp Xu đã cầm kiếm nhanh chóng đâm về phía nàng ta.