Nàng ta lập tức vung roi đánh ra, Diệp Xu tránh thoát một roi, dùng kiếm cắt một nhát trên cổ ngựa. Con ngựa hí to giơ móng trước lên, Sở Nguyệt vội vàng nhảy xuống dưới, lảo đảo đứng vững.
Tùy tùng của Sở Nguyệt thấy thế đều động thủ.
Diệp Xu kêu Trang Phi và Triệu Lăng nhất định phải bảo vệ tốt Tống Thanh Từ.
Sở Nguyệt nghe thấy lập tức cười gian hung hăng vung roi đánh ra.
“Ngươi đúng là càng sống càng không khá lên, nam nhân chỉ chơi đùa một chút rồi thôi, không thể coi là thật được.”
“Đó là vì ngươi không có năng lực làm nam nhân thật lòng với ngươi.”
Diệp Xu muốn mau chóng đánh đuổi Sở Nguyệt đi, quên mất ngày cuối cùng của kỳ hạn. Hôm nay vừa lúc là ngày cuối cùng trong quy định cấm nàng dùng nội lực. Chỉ có điều mấy kiểu kỳ hạn này sẽ không tuyệt đối, nhiều hơn một ngày hay ít hơn một ngày cũng không sao cả.
Ngày hôm nay nàng nhất định phải đánh cho răng của Sở Nguyệt rụng đầy đất.
“Tha cho nàng đi, ta đi với ngươi.”
Tống Thanh Từ đột nhiên mở miệng, âm thanh không lớn, lại khiến cho trận chiến sắp diễn ra lập tức ngừng lại.
“Nhìn xem, tình lang nhỏ của ngươi rất nguyện ý đi theo ta.” Sở Nguyệt khiêu khích cười với Diệp Xu, cố ý trào phúng: “Xem ra năng lực của ngươi cũng không có gì.”
Diệp Xu lập tức nhìn về phía Tống Thanh Từ, và ngay lập tức nhận ra thâm ý từ trong ánh mắt hắn. Nàng thu kiếm, ý bảo Sở Nguyệt có thể mang người đi.
Sở Nguyệt kinh ngạc: “Nói thả là thả? Người vừa rồi còn liều mình với ta đâu rồi?”
“Bây giờ ngẫm lại những lời ngươi nói ta cũng thấy có lý, ta chơi chán rồi, nên cho ngươi đưa đi.” Diệp Xu xoay người không kiên nhẫn khoát tay áo, bảo Sở Nguyệt đừng nói nhảm nữa và nhanh chóng mang người đi.
Sở Nguyệt nghi ngờ không thôi, luôn cảm thấy có gì đó lừa dối ở đây. Nàng ta lại nhìn khuôn mặt lạnh nhạt không có một chút e ngại của Tống Thanh Từ, càng khiến cảm giác này của nàng ta mãnh liệt hơn. Nhưng lần này nàng ta đột nhiên tập kích bất ngờ, bọn Diệp Xu căn bản không đoán được, cũng không có khả năng thiết lập bẫy trước cho nàng.
Nàng có nhiệm vụ trong người, không thể có người đưa đến trước mặt nàng, chỉ vì cảm thấy nghi ngờ không dám làm, mà tay trắng trở về.
Thuộc hạ của Sở Nguyệt lấy dây thừng ra, chuẩn bị trói Tống Thanh Từ lại.
Diệp Xu không khỏi cười nhạo: “Chậc chậc, hai mươi mấy người ngay cả một thư sinh cũng sợ không trông chừng được mà còn phải trói lại, răng hàm của ta cũng sắp rớt vì cười các ngươi rồi!”
Sở Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Diệp Xu, đang muốn ra lệnh cho thuộc hạ trực tiếp áp giải người đi, thì thấy Tống Thanh Từ đã từ bên cạnh Diệp Xu tự mình đi tới bên cạnh nàng ta.
Cảnh này rất thú vị! Giống như nàng ta thành công cướp nam nhân từ Diệp Xu bên kia, hắn lại còn là một mỹ nam.
Sở Nguyệt đắc ý cười, muốn nhân cơ hội này châm chọc Diệp Xu một phen, sau khi nàng ta há miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng, thì cảm thấy sau gáy đột nhiên đau nhức, từ cổ bắt đầu nhanh chóng tê dại, dần dần mất đi trực giác, hoàn toàn mất kiềm chế.
Sở Nguyệt không nhúc nhích, chỉ có thể chớp chớp mí mắt đảo mắt dùng sức liếc sang bên cạnh.
Tống Thanh Từ lạnh nhạt quay lại từ phía sau Sở Nguyệt, trở về bên cạnh Diệp Xu.
Thuộc hạ của Sở Nguyệt cảm thấy không đúng, lập tức muốn đến cứu viện, ra tay cùng đám người Diệp Xu.
Triệu Lăng phi thân đến trước, vung kiếm nhanh chóng làm lóe ra một vòng cung ánh sáng. Nhìn kỹ, thì bốn người lao tới đầu tiên đã ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ cổ bọn họ. Bởi vì vị trí bốn người chết cách Sở Nguyệt tương đối gần, cho nên máu gần như bắn tung tóe khắp toàn thân Sở Nguyệt, giống như đang ghét bỏ xiêm y trên người nàng ta không đủ đỏ nên dùng máu để tăng thêm màu sắc.
Sau đó mười mấy người lao tới thấy thế tất cả đều cả kinh. Triệu Lăng giơ kiếm trong tay lên, vững vàng nhanh chóng đi về phía bọn họ.