Chỉ là một thư sinh, cho dù xuất thân trong một gia đình quyền quý, thì bên người sao lại có thể có một tùy tùng lợi hại như vậy. Tùy tùng này rốt cuộc là ai, sao lại có võ công cao cường như vậy mà trên giang hồ lại không có danh hào.
Người họ Tống kia hẳn cũng không phải thư sinh bình thường, vừa rồi chính hắn đã đâm cái gì đó vào cổ mình, cho nên mới có thể khiến nàng ta tàn phế thành như thế này.
Sở Nguyệt oán hận nhắm mắt lại, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Cảm giác lúc trước của nàng ta quả nhiên không sai, những người này quá kỳ quái. Thế nhưng người thắng làm vua người thua làm giặc, đây chính là quy tắc trên giang hồ, cho nên chỉ có thể cam chịu số phận.
Cổ đột nhiên đau nhói, Sở Nguyệt nghẹn ngào hai tiếng, nàng ta phát hiện mình có thể lên tiếng, nàng ta mở mắt ra nhìn Diệp Xu và Tống Thanh Từ, lúc này mới chú ý tới Triệu Lăng đang cầm kiếm kề vào cổ mình.
Ánh mắt Tống Thanh Từ hờ hững rơi vào trên mặt Sở Nguyệt, mở miệng cũng chỉ phun ra một chữ.
“Ai.”
Sở Nguyệt trừng mắt nhìn Tống Thanh Từ, muốn tiếp tục kháng cự và không nói thật.
“Cởi quần áo nàng ta ra.” Tống Thanh Từ lạnh nhạt nói.
Diệp Xu kinh ngạc nhìn về phía Tống Thanh Từ.
Triệu Lăng không nói hai lời, lập tức điểm huyệt Sở Nguyệt, khiến lần thứ hai nàng ta không thể cử động, nhưng lần này có thể nói chuyện.
Triệu Lăng giống như con rối không có biểu cảm, hoàn toàn dựa theo dặn dò của Tống Thanh Từ, vươn tay muốn cởi quần áo của Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt hét chói tai mắng Tống Thanh Từ vô sỉ: “Dừng tay lại cho ta! Ngươi không phải là thư sinh à, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện hạ lưu này. Diệp Xu, sao ngươi lại có khoan dung cho nam nhân của ngươi nhìn cơ thể của nữ tử khác!”
Diệp Xu thấy Sở Nguyệt phản ứng kịch liệt, thì hiểu được chiêu này của Tống Thanh Từ đang đánh vào mệnh môn của nàng ta. Thời điểm như này đương nhiên phải phối hợp, nàng hờ hững nhún vai, tỏ vẻ hoàn toàn không ngại.
Sở Nguyệt khiếp sợ đến mức nhìn hai người này, mắng hai người bọn họ biến thái, khốn nạn.
“Khách sáo rồi, vẫn còn kém xa không bằng ngươi được.”
Sở Nguyệt nhớ lại những lời lỗ mãng trước đây nàng ta nói với bọn họ thì hối hận không thôi.
Nàng ta sợ hãi nhìn Triệu Lăng muốn kéo dây áo của mình ra, hét lớn, mắng Triệu Lăng cách xa nàng ra ta một chút. Bình thường ngoài miệng nàng ta có thể nói năng không có cấm kị, cái gì cũng có thể nói, nhưng ở loại chuyện này nàng ta vẫn có cảm giác xấu hổ. Ít nhất chuyện cởi quần áo trước mặt mọi người, nàng ta không thể chịu đựng được.
Dù sao nàng ta cũng chỉ là lấy tiền làm việc cho người khác, đơn này không làm ăn được, cùng lắm thì không giữ lời hứa mất chút mặt mũi mà thôi, ít nhất không đến mức bị nhục nhã.
“Được rồi, ta nói.” Sở Nguyệt chịu thua, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn đôi cẩu nam nữ vô sỉ này: “Là Cao Dương Quận Vương bỏ tiền ra thuê ta đi bắt hắn.”
“Cao Dương Quận Vương?” Diệp Xu nhíu mày.
“Hắn ta không muốn thấy chuyện của ngươi và tên tiểu bạch kiểm này thành công, cho nên hắn ta muốn bắt người qua tra tấn một trận rồi giết chết, để cho ngươi nhớ lâu.” Dù sao nói cũng đã nói, Sở Nguyệt cũng không tính tiết lộ nhiều hơn.
Chuyện Cao Dương Quận Vương vì hoàng thái tôn bị bắt cóc, bị nghi ngờ là chủ mưu phía sau màn, hiện tại đang bị cấm túc ở trong phủ, không có cơ hội đi ra ngoài. Nếu hôm nay hắn ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đôi cẩu nam nữ này cấu kết với nhau làm chuyện xấu, thì nhất định sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, ngay cả cái mũ xanh trên đầu hắn ta cũng phải thiêu luôn.
“Không ngờ loại nữ nhân như ngươi gần đây còn rất được nam nhân thích.” Sở Nguyệt châm chọc đánh giá Diệp Xu, hỏi có phải nàng có thủ đoạn quyến rũ nam nhân không, truyền thụ cho nàng ta một hai câu.