Trang Phi tát một vào mặt Sở Nguyệt một cái, mắng nàng ta không được nói bậy.
Sau khi Sở Nguyệt bị đánh, oán hận trừng mắt nhìn Trang Phi, tạm thời không lên tiếng.
Diệp Xu không tin loại người như Chu Cao Húc sẽ vì thích nàng mà xuống tay với Tống Thanh Từ. Hắn nhất định là nhìn không quen đối tượng nghị thân trước đây của nàng, cho nên mới nhanh chóng tìm nam nhân khác để nàng thấy không được tự nhiên. Bởi vì Lăng Vân Bảo và Yến vương phủ vẫn đang trong quan hệ hợp tác, Chu Cao Húc không dám động đến nàng, cho nên muốn xuống tay trên người Tống Thanh Từ.
Người này thật sự là quá vô sỉ, sau này nhất định phải tìm một cơ hội giáo huấn hắn.
Tống Thanh Từ nghe nói là Chu Cao Húc thì ánh mắt tối sầm xuống. Hắn vốn nghĩ rằng thêm chút phiền toái cho Chu Cao Húc, thì hắn ta sẽ không rảnh để nhìn xung quanh. Hiện giờ xem ra có lẽ là tại lúc trước hắn xuống tay hơi nhẹ.
Triệu Lăng đi phía sau xe ngựa cầm một cái xẻng sắt, sau đó lại lấy ra một cái túi vải từ trong một túi hành lý lớn của hắn ta, bên trong chứa đầy những chiếc bình sứ nhỏ. Sau nửa ngày sàng lọc, hắn ta cầm lấy một cái bình sứ màu xanh, đổ từ bên trong bình ra một viên thuốc màu xanh đen, hắn ta bóp mặt Sở Nguyệt nhét vào cổ họng nàng ta, Trang Phi phối hợp cho nàng ta một ngụm nước.
Sau khi Sở Nguyệt bị ép nuốt thuốc, thì dùng giọng điệu đứt quãng hỏi Tống Thanh Từ: “Các ngươi cho ta ăn cái gì?”
Tống Thanh Từ không nói gì.
“Cho nàng ta ăn gì vậy?” Diệp Xu cũng nhịn không được tò mò hỏi.
“Thuốc khiến nàng ta làm việc không tốt.” Tống Thanh Từ chỉ nhìn Diệp Xu, trả lời câu hỏi của nàng.
Diệp Xu: “...”
Sở Nguyệt: “...”
Tống Thanh Từ một câu hai nghĩa khiến Sở Nguyệt tức giận đến nghiến răng, nàng ta nhìn không ra thư sinh này lại lợi hại như vậy.
Diệp Xu phục sát đất Tống Thanh Từ. Chơi chữ thì không ai có thể chơi được hắn, có thù tất báo.
Nàng thậm chí còn đồng tình nhìn Sở Nguyệt. Làm gì không tốt mà lại nhận một vụ làm ăn xui xẻo như vậy để chọc tức đại ma đầu. Đâu chỉ không kiếm được tiền mà ngay cả mạng cũng phải bồi thường.
Triệu Lăng giải huyệt cho Sở Nguyệt, đưa xẻng cho Sở Nguyệt, áp giải Sở Nguyệt vào rừng tìm một chỗ đất xốp, đốc thúc nàng ta đào hố.
Đám người này quá tàn nhẫn, sau khi đút cho nàng ta độc dược, còn muốn nàng ta tự mình đào hố chôn mình. Nhưng nàng ta không còn lựa chọn nào khác, nếu nàng ta phản kháng sẽ phải chịu tội nhiều hơn, cho nên nàng ta thà đi chết chứ không muốn bị lột quần áo chịu nhục, vậy nên hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh đào một cái hố.
Diệp Xu đứng ở tại chỗ chờ cùng Tống Thanh Từ, không đi theo vào trong rừng. Diệp Xu không quen nhìn những thi thể máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất,cho nên nàng để Trang Phi nhanh chóng đi chặt một ít cành cây, che khuất những thi thể kia đi, vừa lúc cũng có thể tránh cho người qua lại nhìn thấy.
Diệp Xu vẫn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này, nghiêng đầu nhìn về nơi khác. Tống Thanh Từ đã ngồi trên chiếu cỏ dưới gốc cây, bưng trà bên cạnh bàn nhỏ uống, tư thái thản nhiên, rất nhàn nhã, nhưng cách hắn không đến hai trượng chính là một hàng thi thể.
Tố chất của ma đầu vào lúc này rất nổi bật.
Bản lĩnh của Diệp Xu không bằng người khác, quyết định chui vào trong xe ngựa trốn.
Diệp Xu quay mặt sang của sổ bên kia không nhìn thấy thi thể, ngẩn người nhìn bên ngoài. Không bao lâu, Tống Thanh Từ đi vào, đưa cho nàng một chén trà, thuận tiện ôm nàng vào trong lòng.
“Nhìn không quen sao?” Tống Thanh Từ hỏi.
Diệp Xu không biết nên trả lời như thế nào, nàng rõ ràng hẳn là yêu nữ giang hồ đánh đánh giết giết không biết sợ hãi, nếu như nàng thừa nhận mình nhìn thấy nhiều thi thể cũng sẽ sợ hãi, thì không biết đại ma đầu có cho rằng nàng đang giả vờ không.
“Vẫn tốt.”