“Sau này sẽ chú ý.” Tống Thanh Từ kiểm điểm.
Diệp Xu bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng: “Không cần khách sáo đâu, hơn nữa lúc ấy tình thế gấp gáp, nên điều này không tránh được.”
Diệp Xu lại hỏi Tống Thanh Từ vừa rồi rốt cuộc hắn đã làm gì ở sau gáy Sở Nguyệt.
Tống Thanh Từ lấy từ trong túi tay áo ra một cuộn châm bạc bọc da dê, đưa tay sờ gáy Diệp Xu: “Đâm ở vị trí này sẽ mất giọng, dưới cổ sẽ bị tê liệt.”
Diệp Xu run rẩy.
Tống Thanh Từ cười nhìn nàng: “Ta sẽ không đâm nàng, không nỡ.”
Diệp Xu gật đầu tỏ vẻ nàng biết, nàng run rẩy là bởi vì nàng cảm thấy ngứa ngáy khi Tống Thanh Từ chạm vào nàng.
“Có cảm giác gì không?” Tống Thanh Từ ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Diệp Xu, trong ánh mắt dường như có uất ức trách cứ: “Không phải nàng chơi chán ta rồi sao?”
“Đó là ta nói đùa cố ý để Sở Nguyệt buông lỏng đề phòng, chàng đừng coi là thật.” Diệp Xu lập tức giải thích, sau đó chuyển đề tài: “Chàng thấy ta thông minh không, chàng cho ta một ánh mắt là ta đã hiểu thấu, phối hợp với chàng.”
“Có thể nói ra miệng, chứng tỏ đã suy nghĩ kỹ.” Tống Thanh Từ cũng không nghe theo lời Diệp Xu nói, kiên trì nói chủ đề ban đầu.
Hắn chơi đùa với một sợi tóc sau tai của Diệp Xu, khiến cho chỗ sau tai của nàng cũng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng hiện tại nàng đã không để ý đến chuyện này nữa.
Diệp Xu cười ha ha tựa vào người Tống Thanh Từ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, dỗ Tống Thanh Từ nói: “Công tử xinh đẹp như vậy cả đời ta chơi cũng không đủ.”
Tống Thanh Từ liếc mắt nhìn Diệp Xu một cái, như đang tỏ vẻ nghi ngờ.
Diệp Xu lập tức nói: “Thật đấy.”
Nếu ngươi thích bị chơi như vậy, vậy thì lão nương nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!
“Thì ra nàng chỉ ham sắc đẹp của ta.” Tống Thanh Từ hỏi ngược lại Diệp Xu: “Nếu khuôn mặt này của ta là da giả thì sao?”
Diệp Xu: “Vậy thì ta sẽ... ham cơ thể của chàng.” Cơ thể cũng không thể ngụy trang.
“Bị tàn phế rồi.”
“Tại sao chàng lại không buông tha cho mình như vậy. Được rồi, chàng có biến thành cóc thì ta vẫn thích chàng, được chưa?” Diệp Xu biết Tống Thanh Từ đang trêu chọc nàng, nàng cũng nửa đùa nửa thật đùa lại.
Tống Thanh Từ không nói lời nào nữa.
Diệp Xu đưa tay vẽ hai cái lên mặt Tống Thanh Từ, đặc biệt là ở vị trí từ cằm đến sau tai.
“Nàng làm gì vậy?”
“Không phải chàng nói khuôn mặt này là giả sao, để ta xem xem dáng vẻ thật sự của chàng như nào.” Diệp Xu vẻ mặt nghiêm túc quan sát, nói.
Tống Thanh Từ cười khẽ.
“Nếu Cung chủ Thăng Dương cung dịch dung vậy thì kỹ thuật nhất định sẽ rất cao siêu, chỉ dùng tay sờ như vậy khẳng định không sờ ra được.” Diệp Xu đột nhiên nghiêng người, hôn lên má trái gần cổ của Tống Thanh Từ, cố ý duỗi đầu ra lưỡi liếm một chút.
Tống Thanh Từ: “...”
“Làm ướt thì mới có thể lột da mặt ra.” Diệp Xu vừa nói vừa xoa xoa hai má Tống Thanh Từ, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Tống Thanh Từ nhận ra Diệp Xu đang trêu chọc hắn, trong mắt thoáng hiện lên một phần kinh ngạc ba phần bất ngờ. Bởi vì Diệp Xu chủ động, có chút ngoài dự đoán của hắn.
Tống Thanh Từ lập tức giam cầm Diệp Xu vào trong lòng, cắn lỗ tai nàng nhắc nhở: “Vậy trên người ta cũng là giả.”
Ngụ ý là tất cả những nơi giả đều có thể hôn một cái giống như vừa rồi.
“Trên đời này có một câu, là “được chỗ tốt rồi thì thôi.”” Diệp Xu vỗ vỗ đầu Tống Thanh Từ, dạy bảo hắn nói.
“Trên đời này còn có một câu, là “tham lam vô độ””.
Tống Thanh Từ vén tóc sau tai Diệp Xu sang một bên, nhẹ nhàng hôn một cái lên làn da mềm mại nhất sau tai nàng, hít mùi thơm thoang thoảng trên người nàng.
Hơi thở nhẹ nhàng như có như không phả vào tai nàng, khiến Diệp Xu không hiểu sao trở nên lo lắng.
Tống Thanh Từ lại nhẹ nhàng cắn một cái vào lỗ tai Diệp Xu, thấy mặt nàng đỏ bừng, cơ thể dần trở nên căng thẳng, thì mới thật sự thấy tốt thì dừng, không tiếp tục làm gì nữa.