Lúc này, Liễu Không, Xích Cước Song Hiệp, và đám người Mạc Trúc Vũ bước ra khỏi Đại Hùng bảo điện, chạy về phía Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt không có thời gian so đo với Diệp Xu. Nàng ta liếc mắt nhìn Diệp Xu, phất tay áo muốn rời đi.
"Ta còn chưa kịp chúc mừng Sở tỷ." Diệp Xu đột nhiên lên tiếng, rút ngọc bội bên hông ra, mỉm cười đưa cho Sở Nguyệt: "Chúc mừng Sở tỷ tỷ thành công giết Giáo chủ, chiếm được vị trí Giáo chủ. Gặp nhau vội vàng không có quà gì cả, đây là ngọc bội mà ta luôn quý trọng, xin tặng cho Sở tỷ tỷ coi như lễ vật chúc mừng."
Diệp Xu vừa dứt lời, toàn sảnh đã náo động.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Sở Nguyệt, bao gồm cả các giáo chúng Hồng Liên giáo mà Sở Nguyệt mang theo.
Giết Giáo chủ không khác nào phản giáo, đáng chém.
Sở Nguyệt lập tức hoảng sợ, tức giận nhảy dựng lên, đỏ mặt chỉ vào Diệp Xu: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta không có giết Giáo chủ! Ngươi có chứng cứ gì?"
“Vậy ngươi nói ta quyến rũ Thạch hộ pháp thì có chứng cớ gì không?” Diệp Xu tin chắc Sở Nguyệt không có bằng chứng, vì vậy nàng phải mạnh mẽ tẩy trắng.
Sở Nguyệt sững sờ, lập tức nhận ra Diệp Xu đang trả thù mình. Nàng ta cười giễu hai tiếng, quay đầu nhìn Thạch Thiên Cơ, gọi hắn ra ngoài để xác minh chuyện đó.
“Từ khi nào mà Thạch hộ pháp Thăng Dương cung trở thành người hầu của ngươi, muốn gọi tới thì tới vậy hả? Hơn nữa, muốn Thạch hộ pháp đứng ra chứng minh cho ngươi, dù sao ngươi cũng nên nói một từ ‘Mời’ mới đúng.”
Diệp Xu tin rằng với tính cách của Thạch Thiên Cơ, Không thèm tham gia vào cuộc cãi vã “chó cắn chó” này giữa nữ nhân với nhau. Vì thế, nàng cố tình nâng Thạch Thiên Cơ lên, còn tâng bốc hắn ta một chút. Trọng tâm của vấn đề hôm nay là cái chết của Giáo chủ Hồng Liên giáo, Thạch Thiên Cơ còn có nhiệm vụ của riêng mình, cho nên hắn ta sẽ không sẵn sàng lãng phí thời gian và miệng lưỡi của mình để giải thích những vấn đề trăng hoa như vậy.
Sở dĩ Diệp Xu muốn mạo hiểm như vậy, là bởi vì nàng nhất định phải tự mình đấu tranh một chút. Nàng cần một bước ngoặt, như vậy sau này khi ở trước mặt Tống Thanh Từ giải thích, mới có thể dễ dàng được hắn tin tưởng hơn. Cho nên nàng không thể nhát gan được, phải làm.
Bởi vì hai yêu nữ giang hồ tranh cãi túi bụi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thạch Thiên Cơ.
Thạch Thiên Cơ vẫn đứng dựa vào một cây cột trong đại điện, trong lòng rất là khó chịu. Hắn ta vốn là đến xem náo nhiệt, thế quái nào mà bây giờ lại trở thành trung tâm của náo nhiệt rồi?
“Không liên quan đến ta, ai dám lôi kéo ta, đừng trách thanh kiếm trong tay không có mắt đấy nhé.”
Đôi mắt sắc bén của Thạch Thiên Cơ quét qua đám đông, mọi người lập tức không dám nhìn hắn ta.
Vị này là cao thủ của Thăng Dương cung, trong tay lại nắm giữ Huyền Âm Thần Công, có lẽ đã luyện qua Huyền Âm Thần Công rồi, bất kể như thế nào cũng đừng nên đi trêu chọc hắn ta.
Lúc này Sở Nguyệt không còn gì để nói, nàng ta hung hăng lườm Diệp Xu một cái rồi đi làm việc của mình.
Nàng ta quay đầu “hừ” một tiếng, sau đó đi tới trước mặt đám người Liễu Không, nói: “Giáo chủ bị giết ở trong chùa của các ngươi, hung thủ nhất định là một trong số các ngươi. Nếu chúng ta không tìm được hung thủ sát hại ngài, ta sẽ dẫn dắt mấy vạn giáo chúng của Hồng Liên giáo, thề sống chết diệt sạch toàn bộ nơi này!”