“Sao Sở thí chủ lại chắc chắn hung thủ là một trong số chúng ta?” Mạc Vũ Trúc hỏi.
"Giáo chủ vào hơn giờ mão sáng nay bị đâm chết ở trong nhà. Chúng ta lập tức phong tỏa núi cấm bất luận kẻ nào ra vào. Hung thủ nhất định không có cơ hội trốn thoát, cho nên hung thủ ở trong các ngươi!" Sở Nguyệt cầm cây roi dài trong tay, cười lạnh thăm dò mọi người ở đây: "Hồng Liên giáo của ta không muốn gây rắc rối, chỉ cần các ngươi giao hung thủ đã giết hại Giáo chủ ra đây!"
"Giao ra hung thủ!"
"Giao ra hung thủ!"
"Giao ra hung thủ!"
……………
Đám người đi theo Sở Nguyệt đồng thanh hô to.
Tiếng hét lớn đến mức gần như khiến tai mọi người ù đi.
Diệp Xu không còn tâm trạng tiếp tục xem náo nhiệt nữa, dù sao tình tiết tiếp theo nàng đều biết rõ. Bây giờ người nàng lo lắng là Tống Thanh Từ, cho nên không có việc gì thì liếc mắt nhìn Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ ngại ồn ào, đã xoay người rời khỏi.
Diệp Xu ngay lập tức đi theo, khi hoàn cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh, nàng chỉ muốn giải thích cho Tống Thanh Từ nghe về việc nàng quyến rũ Thạch Thiên Cơ.
“Ta biết, Diệp cô nương muốn nói ngươi bị người ta hãm hại.”
Ánh mặt trời từ phía sau Tống Thanh Từ chiếu rọi, bóng đen vừa lúc chiếu thẳng vào Diệp Xu. Ánh mắt hắn bình thản, nhưng cũng không thể đoán trước.
“Là ta quyến rũ hắn ta.” Diệp Xu cúi đầu thừa nhận.
Câu trả lời này khiến ánh mắt Tống Thanh Từ hơi dao động, hắn thu hồi tầm mắt vừa nãy, lại rơi vào trên người Diệp Xu.
"Diệp cô nương cũng không thương tiếc thân thể của chính mình sao?”
"Lệnh cha lớn hơn trời, cha ta bảo ta đi quyến rũ Thạch Thiên Cơ. Bên cạnh ta còn có người thay cha giám sát ta, cho nên ta không thể không tuân theo." Diệp Xu lần nữa bật chế độ lừa bịp, vẻ mặt nhẫn nhịn tủi thân nói: "Nếu ta không đi, những tùy tùng của ta sẽ chết, ta cũng sẽ bị trừng phạt rất nặng. Nhưng ta biết Thạch Thiên Cơ chắc chắn sẽ không thích ta, cho nên ta mới có ý tưởng tồi tệ này và đã đi.”
Diệp Xu nói xong, nàng liếc nhìn biểu cảm của Tống Thanh Từ, rồi tiếp tục thành thật cúi đầu: "Ở trong mắt công tử, ta có phải rất... Ta biết mình không phải là người tốt, không xứng làm bạn bè với công tử, xin lỗi.”
Diệp Xu khom người cúi đầu thật sâu trước Tống Thanh Từ, sau đó che mắt chạy, chạy, chạy …
Ya, thành công thoát khỏi móng vuốt ma quỷ rồi!
Tống Thanh Từ mặt không cảm xúc đứng đó một lúc, sau đó bước đi quay trở lại phòng.
Nửa canh giờ sau, Thạch Thiên Cơ quay lại báo cáo tình hình ở Đại Hùng bảo điện đang diễn ra suôn sẻ với Tống Thanh Từ.
“Mọi người vì tìm kiếm hung thủ đã giết Giáo chủ Hồng Liên giáo, bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, vạch trần lỗi lầm, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.”
Tống Thanh Từ cụp mắt xuống, nghịch quân cờ bạch ngọc trong tay, không nói chuyện.
Thạch Thiên Cơ nhận thấy sự khác thường của Cung chủ, thái độ của hắn ta trở nên kính cẩn hơn. Sau đó trong lòng hắn ta âm thầm suy đoán liệu mình có làm sai điều gì khiến Cung chủ không hài lòng hay không, hoặc là Cung chủ lại đói nhưng không thích ăn cho nên tâm tình mới khó chịu.
"Chủ thượng còn gì sai bảo không ạ?" Thạch Thiên Cơ thăm dò hỏi
“Cút.”
Sắc mặt Thạch Thiên Cơ thay đổi rõ rệt, lập tức nhanh chóng lui ra.
Hắn ta đi theo Tống Thanh Từ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy bối rối và hoảng sợ như thế. Lúc đi ra, toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như mình mất đi nửa cái mạng rồi.