Kim Vạn Lượng lấy được phần tiền này, chia làm bốn phần, hắn chỉ giữ lại có một phần, ba phần còn lại cho ai thì không rõ lắm. Nhưng sáu ngày trước khi vụ việc xảy ra, thê tử của Kim Vạn Lượng đã viết một lá thư rồi đi ra ngoài. Ba ngày sau người này tìm đến chỗ bọn thổ phỉ, xúi giúc bọn họ diệt khẩu nhà họ Kim.
Phong đại ca từng nói với ta, hắn ta quen biết Xích Cược Song Hiệp khi cứu trợ thiên tai ở Dương Châu, qua Lục Chí Viễn giới thiệu, mà năm đó tham gia cứu trợ thiên tai còn có trang chủ Vạn Hoa sơn trang Lâm Phong. Lục Chí Viễn, Lâm Phong, Xích Cước Song Hiệp, lại tính cả Kim Vạn Lượng, vừa vặn là bốn phần.”
Diệp Xu giơ bốn ngón tay lên, cho Tống Thanh Từ xem.
Ý cười trong mắt Tống Thanh Từ đậm hơn, gật đầu, tán thành suy đoán của Diệp Xu.
“Đa tạ vì tin tưởng ta, nhưng không có chứng cớ, không thể nhận định như vậy.” Diệp Xu khiêm tốn nói.
“Muốn có chứng cớ rất đơn giản, chỉ cần đến Bách Hiểu Đường hỏi một câu là rõ ràng. Sáu ngày trước khi thê tử của Kim Vạn Lượng chịu chết, Hồ Phong có xuất hiện ở địa giới Dương Châu hay không. Còn có chân dung Hồ Phong chỉ để lại mặt mày, đi hỏi thổ phỉ xem bức chân dung có giống hắn ta không.” Tống Thanh Từ đề nghị.
“Đúng, tại sao ta lại quên mất điều này, ta sẽ bảo Trang Phi đi hỏi.” Diệp Xu sắp xếp xong, thấy Tống Thanh Từ lạnh nhạt uống trà, dường như không có quá kinh ngạc với việc này. Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ có phải đã đoán được những thứ này từ lâu rồi không.
“Biết một chút.” Tống Thanh Từ thản nhiên đáp.
“Đúng, Kim Vạn Lượng chết vì lệnh Bạch Mai.” Diệp Xu bừng tỉnh hiểu ra: “Chàng đã sớm biết hành vi xấu xa của hắn ta, cho nên mới hạ lệnh Bạch Mai để trừng phạt hắn ta.”
“Ta cũng không muốn để hắn ta chết sớm như vậy, thấy nàng phiền hắn ta cho nên không muốn giữ lại.”
Tống Thanh Từ vốn định giữ lại Kim Vạn Lượng làm nhân chứng, nhưng hắn làm việc vốn giống như quan phủ thẩm án trực tiếp công thẩm, hắn nhất định phải có đầy đủ nhân chứng vật chứng bày ra trước mặt, cho nên cũng không sao cả.
Diệp Xu thực sự rất chán ghét Kim Vạn Lượng, lúc trước vừa nhìn hắn ta là biết đức hạnh người này không được tốt lắm. Nhưng Tống Thanh Từ vậy mà lại vì nàng phiền hắn ta, cho nên hạ lệnh Bạch Mai, thật sự làm nàng giật mình.
“Sao lại kinh ngạc như vậy?” Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu vẫn nhìn chằm chằm mình, nhịn không được hỏi một câu.
“Chàng đã cưng chiều ta sớm như vậy sao?” Diệp Xu chớp đôi mắt sáng trong nhìn hắn, như phát hiện ra bảo vật vô song nào đó.
Tống Thanh Từ cầm quạt ngọc đánh vào ót Diệp Xu.
Diệp Xu ôm đầu ăn vạ kêu một tiếng: “Chàng làm gì vậy?”
“Nàng làm ta chợt nhớ đến những kỷ niệm không vui.” Tống Thanh Từ lạnh lùng nói.
Diệp Xu hiểu được, Tống Thanh Từ nhớ tới đoạn thời gian khi hắn bị nàng lừa, mà hắn lại còn ngây ngốc chiều chuộng chuyện của nàng.
“Vậy bây giờ ta đối xử với chàng không đủ tốt à, chàng nói xem, mỗi ngày chàng uống cháo hải sâm là ai nấu cho chàng? Thịt viên hướng dương mà tối nay chàng ăn ai làm cho chàng?”
“Ngang ngược.” Tống Thanh Từ nắm cằm Diệp Xu, trái phải lắc lắc mặt nàng: “Trước kia nàng không cãi lại.”
“Người được ưu ái luôn không sợ hãi, bởi vì chàng đối xử tốt với ta mà.” Diệp Xu cười ha ha, ngoan ngoãn chạy từ phía sau tới làm nũng ôm lấy Tống Thanh Từ, dụi vào đầu hắn nói: “Về sau chàng phải luôn đối xử với ta tốt như vậy.”
“Được.” Tống Thanh Từ nắm chặt tay Diệp Xu.
Diệp Xu tươi cười rút ra một chút, lấy tay che bụng.
Tống Thanh từ nhìn nàng: “Không thoải mái ở đâu?”
Diệp Xu lắc đầu với Tống Thanh Từ: :Có thể là tối hôm qua lúc nấu cơm chạm vào nước lạnh nhiều, một lát là tốt thôi, không có việc gì.”
Tống Thanh Từ kéo tay Diệp Xu lại, đầu ngón tay khẽ ấn vào bên trong cổ tay nàng một lát rồi buông ra.